Từ khi đến Mục thị, giao thừa mỗi năm, Mục Dĩ Thâm chưa bao giờ nghe được một người nào nói câu: "Sinh nhật vui vẻ".
Cha ruột hắn sẽ không để ý những chi tiết này, trước khi xảy ra tai nạn xe cộ biến thành người thực vật, thì giao thừa nào ông ta cũng bận việc bên ngoài. Mà trong quá khứ hắn luôn ở trong văn phòng, năm nay không rõ vì sao, một ý niệm ẩn sâu trong lòng thôi thúc hắn trở về khu nhà cũ này...... có lẽ là bởi vì có một phần chờ mong.
Nhưng mà đến Mục Dĩ Thâm cũng không rõ mình chờ mong cái gì. Cho đến khi Hà Tư Nguyên mang bánh kem sang, mỉm cười nói với hắn: "sinh nhật vui vẻ", Mục Dĩ Thâm bỗng nhiên cảm thấy tâm tư của mình mới rõ hơn một chút, nhưng sự rõ ràng này lại làm hắn không khỏi nhíu mày.
Mục Dĩ Thâm hỏi: "Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi?"
Hà Tư Nguyên quơ quơ điện thoại trong tay: "Mục tổng, thông tin cá nhân của anh được ghi rất rõ trên mạng."
Mục Dĩ Thâm nhìn anh một cái: "......"
Hà Tư Nguyên không chọc hắn nữa, mỉm cười nói: "Được rồi. Lại đây thổi nến đi."
Mục Dĩ Thâm dừng một chút, cất bước đến bên cạnh bàn. Đó là một chiếc bánh tinh tế và giản dị, cắm mấy ngọn nến, ánh lửa chiếu vào trên mặt anh, làm đường nét khuôn mặt anh trở nên rực rỡ phủ một lớp ánh vàng.
Thấy hắn thổi tắt ngọn nến, Hà Tư Nguyên bắt đầu cắt bánh kem, ánh mắt Mục Dĩ Thâm dời đến động tác của anh, môi mỏng mở ra: "Chuẩn bị lúc nào?"
Hà Tư Nguyên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của hắn, suy nghĩ rồi đáp: "Mục tiên sinh, tôi căn bản không có theo dõi anh, trước đây còn không biết anh ở chỗ này. Bánh kem là lúc chiều tối tôi order, nơi này hẻo lánh, phí ship còn đắt hơn bánh kem, cho nên anh nhất định phải ăn hết có biết không?"
Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm bánh kem to ngang bóng cao su, đáy mắt lộ ra một tia gian nan.
Hà Tư Nguyên thấy thế phụt cười nói: "Nói giỡn thôi, đừng tưởng thật."
Hai người bắt đầu ăn bánh kem, lúc này, điện thoại của Hà Tư Nguyên vang lên, cầm lên bấm nghe, cha Hà gọi tới: "Con trai, ba nói với mẹ con rồi, mai là mùng một tết con vẫn nên về nhà một chuyến đi."
Mục Dĩ Thâm ngồi gần anh, nghe được rành mạch lời của cha Hà, nhưng hắn chỉ cúi đầu nghiêm túc mà cắt bánh kem, coi như chưa nghe thấy gì, lông mày một chút cũng không dịch chuyển.
Hà Tư Nguyên suy tư một lát, nói vào trong điện thoại: "Ngày mai con có việc, chờ thêm mấy ngày rồi nói sau."
Cha Hà hình như còn muốn nói gì đó, Hà Tư Nguyên liền vội vàng tắt máy.
Mục Dĩ Thâm buông dao trong tay xuống, nhẹ nhàng ngửa ra dựa lưng vào ghế, hỏi: "Ngày mai cậu có chuyện gì? Vì sao không trở về nhà?"
Hà Tư Nguyên chọn một trái anh đào đẹp mắt bỏ vào trong miệng, nâng má, vừa nhai vừa thản nhiên nói: "Mục tiên sinh, tôi ở lại ăn tết với anh không tốt sao. Không cảm động à?"
Đằng chân trời pháo hoa màu sắc rực rỡ nổ tung, ánh lửa rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ rọi vào khuôn mặt của anh, nụ cười trên khóe môi Hà Tư Nguyên vô cùng chế nhạo, nhưng lại cực kỳ động lòng người.
Mục Dĩ Thâm chỉ cảm thấy trong lòng như thắt lại một sợi dây đàn, lần đầu tiên trong đời không kiềm chế được cảm xúc dâng trào. Để che đậy sự thất thố của mình, hắn lập tức quay mặt đi.
Đáng chết...... Vì sao mỗi lần người này thả thính mình đều có thể dùng biểu cảm thuần khiết vô tội như thế chứ...... Đã thế mình còn đớp thính......
Buổi sáng hôm sau, mặt trời hẵng chưa lên cao, đã có tiếng pháo hoa từ bên ngoài khu dân cư, còn có tiếng trẻ con cười đùa vui vẻ. Mục Dĩ Thâm cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên xem, vừa lúc tròn sáu giờ, và năm phút trước, Hà Tư Nguyên đã gửi cho hắn một tin nhắn trên WeChat.
Mục Dĩ Thâm click mở thì thấy: "Mục tiên sinh, tôi đoán bây giờ anh hẳn vẫn chưa ăn sáng. Tôi có nấu bánh mật, muốn tới ăn cùng nhau không?"
Mục Dĩ Thâm dừng ngón tay ở trên màn hình, hắn đang do dự.
Lúc này, ngọn đèn ánh vàng ấm áp ở phòng đối diện đã được bật lên, những luồng hơi nước trắng xóa bốc lên từ phòng bếp. Ngay sau khi Hà Tư Nguyên đặt bánh mật vào nồi, điện thoại truyền đến tiếng ting, khi anh mở giao diện, Mục Dĩ Thâm chỉ đáp lại một từ: "Được."
Hà Tư Nguyên mỉm cười, đặt điện thoại sang một bên.
Qua mười lăm phút, Hà Tư Nguyên dọn bánh mật đã nấu xong mang đến bàn ăn, bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh mở cửa ra, quả nhiên là Mục Dĩ Thâm, hôm nay hắn mặc áo khoác đen, hai chân thẳng tắp thon dài, hai tay đút túi, vẻ mặt lạnh lùng, như cây tùng đứng kiêu hãnh trên tuyết ở quảng trường.
Hà Tư Nguyên làm một thủ thế mời vào, cười tủm tỉm mời hắn vào.
Mà Mục Dĩ Thâm khẽ nâng cằm, tư thái cao ngạo, cặp chân dài miên man sải bước.
Rất giống một đại gia "Nếu em đã thành tâm thành ý mà mời, vậy tôi sẽ cho em mặt mũi"...... Hà Tư Nguyên ở trong lòng yên lặng phun tào một câu, đi theo hắn đến bàn ngồi xuống.
Phong tục của mọi hộ gia đình ở miền Nam là ăn bánh mật trong dịp năm mới. Những chiếc bánh mật trắng và mềm được cắt thành từng sợi mỏng, được chế cùng với rau dưa, sò, trứng gà, thịt, tôm,... Nước dùng có màu hơi cháy vàng với vài giọt dầu mè nổi lên trên, nhấp một ngụm là cả người ấm áp, thấm vào đầu lưỡi. Cho miếng bánh mật trắng vào miệng, cắn rất dai nhưng lại không thể thiếu sự mềm mại của gạo nếp dẻo.
Hà Tư Nguyên một hơi đã ăn hết nửa bát, vừa ngẩng đầu, phát hiện Mục Dĩ Thâm chỉ chậm rì rì mà chọn món ăn cùng, bánh mật trong bát trước mặt vẫn đầy như cũ.
Hà Tư Nguyên hỏi: "Mục tiên sinh không thích ăn bánh mật?"
Mục Dĩ Thâm trầm giọng "ừm" một tiếng.
Hà Tư Nguyên cúi đầu nói thầm: "Lần trước ăn lẩu, ai nói mình không kén ăn nhỉ......"
Giọng anh rất nhẹ, nhưng mà vẫn bị Mục Dĩ Thâm nghe được. Mục · bá đạo tổng tài · Dĩ Thâm tựa như cảm thấy chuyện kén ăn rất mất mặt, lập tức nghiêm giọng nói: "Hà Tư Nguyên, cậu đang nói gì đó?"
Hà Tư Nguyên lập tức ngồi thẳng người, biểu cảm nghiêm túc, nghiêm nghị nói: "Mục tiên sinh, tôi nói là, ăn bánh mật vào dịp tết rất có ý nghĩa, thăng chức hàng năm, tài nguyên dồi dào, ước nguyện thành thật. Mặc dù anh có rất nhiều tiền, nhưng ai lại ngại tiền nhiều bao giờ."
Mục Dĩ Thâm tựa hồ cảm thấy anh nói có lý, một bên ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm anh, một bên cầm đũa gắp bánh mật bỏ vào trong miệng.
Ăn sáng xong, Hà Tư Nguyên dọn dẹp đống lộn xộn, lấy điện thoại ra đăng nhập Weibo, update chúc mừng năm mới. Không quá một phút, mục thông báo của Weibo hiện lên một thông báo mới, hẳn là người follow anh chuyển tiếp lời chúc mừng năm mới.
Hà Tư Nguyên bấm vào bỗng phát hiện, thế mà lại là Mục Dĩ Thâm.
Weibo của Mục Dĩ Thâm ngày thường đều có chuyên gia xử lý, hắn cũng không phải là người thích thú với mấy thứ này. Repost chứ không viết caption gì, chỉ có mấy chữ lạnh băng "chuyển tiếp weibo", nhưng hắn cũng comment ở dưới bài của Hà Tư Nguyên...... một icon "bát mì sợi nóng hầm hập".
"Mục tiên sinh." Hà Tư Nguyên gọi hắn, quơ quơ điện thoại trong tay.
Mục Dĩ Thâm quay đầu lại, mặt không cảm xúc nói: "Không tìm thấy icon 'bánh mật'."
Hà Tư Nguyên: "......"
Bây giờ anh mới phát hiện, Mục Dĩ Thâm này khá hề.
Dịp tết nên đi thăm bạn bè người thân mới phải, nhưng sau khi Hà gia nghèo túng thì đám thân thích né còn không kịp, còn Mục Dĩ Thâm là cao xứ bất thắng hàn (*), Hà Tư Nguyên nghĩ thầm, xem ra năm mới này chỉ có thể tạm bợ với người này. Đang định hỏi Mục Dĩ Thâm một chút, lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
(*) Cao xứ bất thắng hàn 高处不胜寒: xuất từ bài Thủy Điệu Ca Đầu của Tô Thức. Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ.
"Ai thế?" Hà Tư Nguyên vừa hỏi vừa bước đến mở cửa.
Ai ngờ, vừa mở cửa ra, có thứ gì đó bay vào mặt. Sau đó, bên tai truyền đến tràng cười phá lên của bọn trẻ: "Hahahahaha, chúc anh năm mới vui vẻ! Đến lấy bao lì xì và kẹo ạ!"
Hà Tư Nguyên chăm chú liếc nhìn, hóa ra thứ bay vào mặt anh là giấy màu đỏ bị cắt nát, đứa nhỏ nhất 6-7 tuổi, đứa lớn nhất 12-13 tuổi, tất cả đều là trẻ em sống trong tòa nhà dân cư.
Hà Tư Nguyên không biết nơi này còn có tập tục phát bao lì xì cho trẻ con, anh thậm chí không mang theo một đồng nào, vì thế hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Mục Dĩ Thâm.
May là Mục Dĩ Thâm sớm có chuẩn bị, chân dài sải đến bên cạnh anh, lấy mấy bao lì xì trong túi ra như có phép thuật, đưa cho đám trẻ mỗi đứa một cái.
Một cô bé mười tuổi cầm lấy bao lì xì đỏ, mặt mày hớn hở nhìn họ vài lần rồi đột nhiên nói: "Anh ơi, anh cứ như anh hùng cưỡi mây bảy màu đạp tường trong phim để cứu anh này vậy." Cô bé chỉ vào Mục Dĩ Thâm trước, sau đó chỉ vào Hà Tư Nguyên.
Đây là kiểu so sánh vớ vẩn gì vậy? Hà Tư Nguyên cười nói: "Bé con đừng nói lung tung nha."
Cô bé tỏ vẻ nghiêm túc, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Em không có nói bậy, hai anh đẹp như vậy, nhất định là một đôi!" Vừa dứt lời, mấy bé khác cũng ồn ào theo: "Đúng vậy đúng vậy, đúng là một đôi! Anh đừng tưởng bọn em không biết đọc tiểu thuyết và xem phim nhá!"
Hà Tư Nguyên thiếu chút nữa bị sặc nước miếng. Các bạn nhỏ bây giờ đều lợi hại như vậy sao???!
Vào lúc anh chuẩn bị giáo dục bọn trẻ nên bớt xem phim đọc truyện, thì đám trẻ lại vui đùa ầm ĩ cười vang nhanh chóng bỏ chạy.
Hà Tư Nguyên bất đắc dĩ mà xoa xoa giữa mày, đứng lên, ngoảnh lại nói với Mục Dĩ Thâm: "Mục tiên sinh, đồng ngôn vô kỵ (*), anh đừng để ý."
(*) Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Ánh mắt Mục Dĩ Thâm phức tạp mà nhìn anh một cái, cũng chẳng nói chẳng rằng, quay đầu ngồi xuống sofa. Gala Tết Nguyên Đán tối qua đang được phát lại trên TV. Mục Dĩ Thâm như thể đang giận dỗi ai đó, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm màn hình, giống như đang tập trung tinh thần mà thưởng thức tiết mục vô cùng tuyệt vời.
Hà Tư Nguyên không muốn không khí dịp tết bế tắc một cách khó hiểu như thế, vì thế, cũng đến ngồi vào sofa, chuẩn bị tìm đề tài tán gẫu.
Ai ngờ, mông mới vừa chạm vào sofa, một vật thể không xác định rơi bộp xuống bên cạnh.
Hà Tư Nguyên sửng sốt, ngoái lại nhìn, sắc mặt không khỏi tái nhợt.
Tòa nhà dân cư cũ kỹ, thế nên tuy được Mục Dĩ Thâm siêng năng dọn dẹp một lần, nhưng vẫn có rất nhiều động vật nhỏ "tránh được lưới pháp luật". Chẳng hạn như vào giờ khắc này, con nhện lớn tám chân đang nằm hoành hành ngang ngược trên ghế sofa!
Nói ra có lẽ không tin, Hà Tư Nguyên không sợ trời không sợ đất, nhưng mà...... sợ con nhện!
Loại sinh vật hình thù kỳ quái, lông thì dài, đủ màu này tồn tại quả thực là không khoa học!
Chờ Hà Tư Nguyên phản ứng lại, mới phát hiện mình thế mà lại nhảy lên đùi Mục Dĩ Thâm, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.
Hà Tư Nguyên chớp chớp mắt, cố gắng để giọng mình không phát run: "Mục tiên sinh, anh...... anh vứt nó trước đi."
Ánh mắt Mục Dĩ Thâm sâu thẳm, vào lúc Hà Tư Nguyên cho rằng hắn lại muốn nói "Nam nhân, cầu tôi", thì Mục Dĩ Thâm lại mím môi, cũng không nói gì, trực tiếp rút giấy cầm con nhện lên, không chút lưu tình mà ném vào thùng rác.
Hà Tư Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hồn lại, phát hiện hai tay mình đang ôm chặt cổ Mục Dĩ Thâm, không khỏi xấu hổ khụ một tiếng, tay chân luống cuống muốn xuống. Ai ngờ, hai tay Mục Dĩ Thâm đặt ở trên eo anh, giữ chặt không cho quyền cự tuyệt.
Vì thế, Hà Tư Nguyên ngồi ở trên đùi hắn, ôm cổ hắn, nhất thời duy trì tư thế ái muội không thể động đậy.
Hà Tư Nguyên chớp chớp mắt: "Mục tiên sinh......"
Lời còn chưa dứt, hơi thở vốn đã rất gần đột nhiên trở nên nóng bỏng, sau đó, Hà Tư Nguyên cảm thấy một sự mềm mại lạnh giá trên môi mình.... Mục Dĩ Thâm thế mà lại hôn anh!
Đầu óc Hà Tư Nguyên bỗng dưng rối loạn, phản xạ có điều kiện mà muốn đẩy đối phương ra.
Mục Dĩ Thâm nhận thấy được động tác của anh, nhanh chóng khóa tay anh lại, tiến gần phía trước, trực tiếp đè lên sofa, từ đấy, thân thể kề sát, nụ hôn càng sâu.
Hà Tư Nguyên không khỏi nhớ lại tối đầu tiên mình xuyên đến đây, cũng bị Mục Dĩ Thâm toàn thân tràn ngập hơi thở nguy hiểm đè lên hôn hít như vậy...... Thật sự khiến người ta rất...... Hà Tư Nguyên không tìm ra được một từ thích hợp để diễn tả, chính là cảm thấy đau đầu.
Đúng lúc bầu không khí trong phòng càng ngày càng ái muội, đột nhiên, trên sàn nhà truyền đến một tiếng "meo", sau đó, một chú mèo con màu xám nhảy vào giữa hai người, ngồi xổm trên vai Hà Tư Nguyên như một vị tướng quân dũng mãnh đang tuần tra lãnh thổ.
Bá tổng Mục Dĩ Thâm đang hôn anh, đối mặt với một mèo con trừng mắt hắn tỏ vẻ phản đối, cũng không thể tiếp tục hành động nữa. Hà Tư Nguyên nhân cơ hội đẩy hắn ra, đứng dậy lau khóe miệng, ôm lấy mèo con.
Tiểu Khả Ái đúng là đỉnh chóp!
Thoáng nhìn ánh mắt hơi khó chịu của Mục Dĩ Thâm, Hà Tư Nguyên nhắc nhở: "Mục tiên sinh, đây chính là một con mèo chưa thành niên." Làm chuyện trẻ em miễn nhìn dưới ánh mắt của bé mèo chưa thành niên không được tốt cho lắm.
Mặc dù mối quan hệ hai người đã tiến triển đến mức này, nhưng không ai phá vỡ nó, Hà Tư Nguyên quyết định coi nó thành sự cố ngoài ý muốn giữa người trưởng thành, hoàn toàn xuất phát từ bản năng thú tính trong người, vì thế, anh làm bộ như không có gì xảy ra, vô cùng bình tĩnh tự nhiên mà kiến nghị: "Mục tiên sinh, không bằng chúng ta ra ngoài dẫn mèo đi dạo đi."
Tiếp tục ngồi ngu trong phòng sẽ xấu hổ chết mất.
Mục Dĩ Thâm cũng không tỏ vẻ phản đối, vì thế Hà Tư Nguyên lấy dây buộc vào trên cổ mèo xám, hai người một mèo lòng mang tâm tư khác nhau đi ra ngoài.
Đi trên quảng trường cũ nhỏ trước tòa dân cư, mèo xám gặp gỡ một con mèo trắng đang lao tới, lập tức cắp đít chạy phía sau nó, Hà Tư Nguyên cười mắng: "Quỷ con thấy sắc quên nghĩa. Thấy mèo cái là đã vứt bỏ chủ nhân?"
Mục Dĩ Thâm tựa hồ hơi một lời khó nói hết mà nhìn anh một cái: "Đó là con mèo đực."
"Ồ, thế à?" Hà Tư Nguyên ngây người, mèo xám mừng rỡ mà đuổi theo mèo trắng chạy vào bụi cỏ, anh vội vàng qua chỗ dây xích rơi xuống, chỉ thấy hai chú mèo xinh đẹp cọ đầu nhau, tư thái vô cùng thân mật.
Hà Tư Nguyên nghĩ đến lời của Mục Dĩ Thâm, không khỏi tò mò mà vươn tay ra, xách chú mèo trắng kia lật đi lật lại, đúng là một con mèo đực: "Chà, Mục tiên sinh nói không sai, nhưng sao nhìn một cái là anh đã nhận ra?"
Nói xong anh ngoái lại, phát hiện Mục Dĩ Thâm không còn ở đây, Hà Tư Nguyên đứng lên nhìn, hóa ra Mục Dĩ Thâm bị đám trẻ ban sáng vây quanh ở phía bên kia của quảng trường.
Dáng người hắn thon dài, khí chất nghiêm nghị, đứng ở giữa bọn nhỏ, như thể quốc vương trẻ. Đám trẻ quấn lấy hắn đòi mua pháo chơi, Hà Tư Nguyên vốn tưởng rằng hắn sẽ không vui vẻ, ai ngờ mặc dù mặt Mục Dĩ Thâm không cảm xúc, nhưng vẫn mua rất nhiều thứ cho đám trẻ, cũng nhắc nhở bọn nhỏ chú ý an toàn.
Người này có chút không giống trong tưởng tượng của Hà Tư Nguyên.
Dẫu cho Mục Dĩ Thâm bị rất nhiều trẻ con quấn lấy, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo Hà Tư Nguyên. Vì thế, tầm mắt hai người không hẹn mà chạm vào nhau, xa xa tương vọng.
Hà Tư Nguyên bỗng nhiên nghĩ thầm, đúng là một năm mới náo nhiệt.