Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Chương 17: Mèo con: Tiểu Khả Ái là tui



“Meo ——” mèo con đúng lúc này kêu lên, phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị trong phòng.

Hà Tư Nguyên xòe tay ra với nó: “Tiểu Khả Ái, lại đây nào.”

Mèo con vươn mình, nhảy ra khỏi lòng Mục Dĩ Thâm, nhào vào vòng tay của Hà Tư Nguyên.

Mục Dĩ Thâm cảm giác trong lòng trống rỗng, cũng ý thức được một tiếng gọi “Tiểu Khả Ái” kia không phải gọi mình, hơi nhăn mày, vẻ dịu dàng được ánh sáng bao phủ ban nãy cũng mất đi.

Hắn buông hai cánh tay trống không xuống, lia mắt tới phía kia: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Câu hỏi lạnh lùng này rất giống kiểu Hà Tư Nguyên chính là tên biến thái thèm thuồng hắn nên phải theo dõi, Hà Tư Nguyên khom lưng ôm mèo rồi đứng thẳng người đáp: “Đương nhiên là vì nhà tôi ở cách vách.”

Mục Dĩ Thâm liếc nhìn khuôn mặt anh.

Hà Tư Nguyên sờ lông mèo mượt mà vài cái, híp mắt cười nói: “Cơ mà thật ra tôi rất tò mò, sao Mục tiên sinh sẽ ở nơi như này?”

Người có tiền như Mục Dĩ Thâm sẽ không bao giờ nhàn rỗi không có việc gì làm mà chạy đến nơi này để trải nghiệm tháng ngày chua ngọt đắng cay của dân thường. Trước khi xuyên sách Hà Tư Nguyên cũng rất có tiền, nếu là anh thì sẽ tuyệt đối không bao giờ làm như vậy.

Mục Dĩ Thâm hơi nhướng mày, không trả lời, ánh mắt dừng trên chú mèo xám: “Vật nhỏ này là của cậu?”

Hà Tư Nguyên gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vì sao lấy tên kỳ quái vậy?”

“Nó nhỏ nhắn, lại rất đáng yêu, gọi là Tiểu Khả Ái rất kỳ quái sao?”

“……” Mục Dĩ Thâm cười lạnh: “Ấu trĩ.”

Hà Tư Nguyên: “……” Có phải tên này mỗi lần không khịa anh một hay hai câu là cả người ngứa ngáy đúng không?!

Mục Dĩ Thâm tiếp tục nói: “Thứ cho trẻ con thôi.”

Hà Tư Nguyên vẫn mỉm cười, cũng không biết vừa rồi ai đó rất thích thú đâu.

Mục Dĩ Thâm nói tiếp: “Nếu đã nuôi thì phải chăm sóc nó thật tốt.”

Cuối cùng cũng nói được câu tiếng người, Hà Tư Nguyên lễ phép đáp: “Vâng, cảm ơn đã nhắc nhở.” Nói xong, xoay người định rời đi, ai ngờ lúc này trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【 Nhiệm vụ “Hiệp nghị kiều thê của bá tổng” download hoàn thành, nhiệm vụ một ——】

【 “Bữa tối dưới ánh nến với bá tổng” được mở ra, điểm mấu chốt là “Ngọn nến —— Ánh sáng —— Buổi tối —— Bữa ăn”, chúc ký chủ cố lên, cố lên, cố lên nha ~】

Hà Tư Nguyên: “……”

Hà Tư Nguyên ngừng bước, đột nhiên quay lại: “Mục tiên sinh, không biết tối nay anh có rảnh không, tôi mời anh ăn một bữa nhé?”

Mục Dĩ Thâm nheo mắt nói: “Tôi ăn rồi.”

Hà Tư Nguyên nói: “Chà, vậy tối mai thì sao?”

Ánh mắt Mục Dĩ Thâm tìm tòi nghiên cứu trên mặt anh, hỏi: “Cậu cứ vậy mời tôi ăn à?”

Hà Tư Nguyên cười tủm tỉm: “Đúng vậy.”

Mục Dĩ Thâm quan sát vẻ mặt của anh, không nhìn thấy âm mưu nào. Vì thế hai giây sau, tổng tài tự cao tự đại ngạo nghễ xỏ tay vào trong túi, áp xuống khóe miệng hơi giương, tựa như bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi.”

Trở lại trong phòng, Hà Tư Nguyên gõ hệ thống, hỏi Mục Dĩ Thâm sao lại xuất hiện ở chỗ này.

Hệ thống vả mặt nói cho anh biết rằng tòa nhà dân cư cũ này là nơi mà mẹ nuôi của Mục Dĩ Thâm đã đưa hắn đến sống sau khi cha nuôi qua đời. Nơi này chứa đựng thời niên thiếu của Mục Dĩ Thâm, có thống khổ, có vui sướng, có cảm động, có bị phản bội… Tóm lại, nhiều năm trôi qua, Mục Dĩ Thâm thỉnh thoảng sẽ quay trở về để nhìn lại quá khứ.

Về điều này, Hà Tư Nguyên đánh giá chỉ có sáu chữ:

Vai chính âm hồn bất tán!

Giữa trưa hôm sau, cái nắng ấm đầu đông vàng nhạt chiếu xuyên qua những đám mây, vô số tia sáng xua tan cái lạnh giá quấn lấy những khu nhà cổ kính đã trải qua bao năm tháng và những hồ nhỏ xung quanh trong một quầng sáng ấm áp.

Ngay khi Mục Dĩ Thâm xuống lầu, bên chân có một thứ mềm mại cọ vào.

“Meo ——” mèo con xinh xắn mà nâng khuôn mặt nhỏ lên, phát ra một tiếng lấy lòng.

Khóe môi Mục Dĩ Thâm không tự chủ được hơi giương, vật nhỏ này tựa như chủ nhân của nó…… sẽ hấp dẫn người khác.

Mục Dĩ Thâm khom lưng bế nó lên, gãi cằm nó: “Chủ nhân mi đâu?” Rõ ràng nói muốn mời hắn ăn cơm.

Con mèo nhỏ màu xám dường như có linh tính, đôi mắt xanh biếc đảo qua, Mục Dĩ Thâm dời tầm mắt theo nó, liền chạm phải một bóng người gần hồ nước cách đó không xa.

Hà Tư Nguyên ngồi đó trong một bộ trang phục giản dị, đội một chiếc mũ trên đầu, ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, anh mượn nó từ người bán quầy ăn vặt ở dưới lầu, anh ngồi thẳng lưng tỏa ra hơi thở lười biếng không hề để ý.

Mục Dĩ Thâm không biết anh đang làm cái gì, đến gần mới phát hiện người này đang câu cá với một chiếc cần câu trên tay.

Người đẹp làm gì cũng đẹp. Làn da Hà Tư Nguyên dưới ánh mặt trời trắng gần như trong suốt, khuôn mặt hơi gầy, hàng mi đen dày có ánh vàng lấp lánh, giống như một con bướm uyển chuyển. Đôi môi đẹp đẽ có màu sắc nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác muốn hung hăng chà đạp vẻ đẹp mong manh này.

Mục Dĩ Thâm cảm thấy mình thật sự bị điên rồi, mới sáng sớm đứng đây nghĩ bậy???!!

Hắn hắng giọng, nheo mắt, nghiêm nghị hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Câu cá.” Hà Tư Nguyên không nâng mí mắt, chăm chú nhìn mặt nước nói: “Mục tiên sinh, tôi đã nói rằng muốn mời anh ăn cơm. Nên tôi câu một con cá, buổi tối làm cá chua Tây Hồ cho anh.”

Mục Dĩ Thâm nói: “Cậu không nhìn thấy tấm biển bên cạnh viết cấm thả câu à?”

Hà Tư Nguyên không để bụng nói: “Thi thoảng vi phạm một lần thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy.”

Mục Dĩ Thâm: “…… Cho nên cậu định chuẩn bị câu cá vàng làm cá chua Tây Hồ?”

Hà Tư Nguyên: “……”

Ê, bỗng nhiên hơi xấu hổ.

Cuối cùng hai người quyết định cùng đi mua đồ ăn ở chợ gần đó.

Mục Dĩ Thâm từng sống ở đây ba năm, là một đứa trẻ hiểu chuyện và chăm chỉ, chắc hẳn lúc bấy hắn thường xuyên đến chợ để mua rau. Nhiều năm đã trôi qua, Mục Dĩ Thâm khi đó chỉ là một thiếu niên khôi ngô, giờ đã trở thành một bá tổng khí thế bức người, mặc dù nhiều người trong chợ không nhịn được tò mò đánh giá hai người trẻ tuổi xuất chúng này nhưng không ai nhận ra họ.

Hà Tư Nguyên cảm thấy nơi này khá tốt, phần lớn người dân sinh sống là người cao tuổi, không hay xem phim tiên hiệp Mary Sue, bây giờ anh cũng không phải đại minh tinh, lộ mặt tuyệt đối không thành vấn đề.

Vì thế hai người thuận lợi mua được thứ mình muốn.

Một lát sau, Hà Tư Nguyên dẫn theo một túi đồ ăn vào phòng bếp. Mà Mục Dĩ Thâm ngồi ở phòng khách, nhìn TV mà Hà Tư Nguyên bật cho hắn, vuốt ve mèo con mà Hà Tư Nguyên đưa cho, hắn lâm vào hồi ức xa xăm.

Con mèo nhỏ màu xám này trông rất giống chú mèo mà hắn nuôi hồi nhỏ, mềm mại nhỏ nhắn, đôi mắt xanh biếc trong veo, mỗi lần hắn làm bài tập đều thích lại gần dụi vào ống quần hắn, vô cùng đáng yêu dính người. Nhưng sau khi mẹ nuôi qua đời, hắn đã không còn nuôi mèo nữa.

Hà Tư Nguyên bận rộn ở phòng bếp.

Nước trong xoong được đun sôi. Anh cắt đôi con cá trắm cỏ đã sơ chế, dùng dao cắt hoa theo đường chéo trên sống lưng, cho hành lá và gừng thái chỉ vào nước sôi. Cho đường trắng, giấm già, rượu gia vị và các gia vị khác vào nồi, vặn lửa nhỏ, đun sôi thành nước sốt sệt sệt, khi cá chín vớt ra đĩa, rưới ngay vài thìa sốt chua. “Xèo” một tiếng, hương thơm bay nức mũi, vẻ ngoài đẹp mắt.

Động tác của Hà Tư Nguyên nhanh nhẹn và nhanh chóng xào một vài món ăn.

Một giờ sau, trên bàn cơm phòng khách bày ra đủ loại món ăn, vừa nhìn đã khiến cho người ta phải giơ ngón trỏ và thốt lên amazing good job.

Mục Dĩ Thâm ngồi ở bên cạnh bàn, chờ Hà Tư Nguyên cùng ngồi dùng cơm, lại thấy đối phương lấy ra từ trong một cái túi nilon màu đen…… Hai đèn cầy đỏ đặt ở trên bàn rồi thắp sáng.

Khóe miệng Mục Dĩ Thâm giật giật, không nhịn được hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Bá! Tổng! Ngọn nến! Ánh sáng! Buổi tối! Bữa ăn! Đã có bá tổng, bữa tối cũng có, ánh nến đương nhiên không thể thiếu, mặc dù anh mua từ quầy bán quà vặt dưới lầu, chất lượng không tốt, có hơi mùi khói nhưng cũng miễn cưỡng đầy đủ. Hà Tư Nguyên nhìn ra bên ngoài, bây giờ mới 5 giờ chiều, vẫn còn nắng, vì thế anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo rèm.

Sau khi làm tất cả những điều này, trước ánh mắt tò mò của Mục Dĩ Thâm, Hà Tư Nguyên hạ giọng đưa ra lời giải thích thần bí: “Mục tiên sinh, anh không cảm thấy bầu không khí như vậy rất kích thích sao?”

Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm mặt anh, bỗng nhiên dời ánh mắt. Hừm, kích thích, kéo rèm, thắp đèn cầy đỏ, đích xác rất giống đêm thành thân động phòng hoa chúc thời cổ đại. Người này thế mà lại dám ám chỉ mình ư?

Hà Tư Nguyên nhìn xung quanh phòng, tối đen như mực, ánh sáng duy nhất là những ngọn nến đỏ đang bừng trên bàn, xung quanh lại rất an tĩnh, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang, siêu giống phim kinh dị!! Anh vỗ cánh tay nổi đầy da gà.

Lúc này, Mục Dĩ Thâm nâng mắt lên, hắn bỗng nhiên nói: “Hà Tư Nguyên, tôi không phải một người tùy tiện. Tôi không hy vọng cậu là một người tùy tiện.”

“……” Hà Tư Nguyên cảm thấy lại không hiểu được mạch não tên này, vì tránh gây hiểu lầm, anh nói: “Mục tiên sinh, để tôi bật đèn lên.”

Bật đèn xong, bầu không khí kỳ dị của căn phòng cuối cùng cũng tan biến. Hai người ngồi đối diện nhau không nói gì, lát sau Hà Tư Nguyên lên tiếng: “Mục tiên sinh, tôi cố ý làm cá chua Tây Hồ cho anh này.” Anh đẩy đĩa thức ăn đến trước mắt Mục Dĩ Thâm.

Tầm mắt Mục Dĩ Thâm dừng ở trên đĩa cá, lông mày hơi nhăn lại, như là nhớ tới gì đó.

Hắn cầm lấy chiếc đũa nếm một miếng.

“Ăn ngon không?”

“Có.”

【 leng keng! Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ một “Bữa tối dưới ánh nến với bá tổng” đã hoàn thành thuận lợi, đạt được 200 điểm giá trị sinh mệnh! 】

Hà Tư Nguyên vui vẻ mà hít một hơi, tâm tình trở nên cực tốt, cũng không uổng công làm sấp mặt lâu như vậy, anh hỏi hệ thống vả mặt: “Sao tao cảm thấy biểu cảm của Mục Dĩ Thâm hơi sai sai, tao làm ngon quá nên hắn cảm động muốn khóc luôn à?”

Hệ thống vả mặt đáp: 【 Mẹ nuôi của Mục Dĩ Thâm là người Giang Nam, cá chua Tây Hồ là chuyên môn của bà ấy, Mục Dĩ Thâm chỉ là đang nhớ tới người thân. 】

“Ồ.” Hà Tư Nguyên sáng tỏ, trước đây anh cố ý nhớ kỹ tư liệu về mẹ nuôi của Mục Dĩ Thâm, biết bà là người Giang Nam, cho nên hôm nay mới làm món ăn nổi tiếng của Giang Nam, vốn dĩ chính là để lấy lòng Mục Dĩ Thâm, không ngờ hiệu quả cao hơn anh nghĩ.

Cơm nước xong, Mục Dĩ Thâm buông chiếc đũa, dùng một ánh mắt thâm sâu đánh giá Hà Tư Nguyên: “Không ngờ rằng cậu còn biết nấu cơm.”

Hà Tư Nguyên dõng dạc đáp: “Thứ tôi biết quá nhiều, anh còn không biết đâu.”

Mục Dĩ Thâm nhướng mày: “Ồ, thế ư? Ví dụ đi.”

“Ví dụ như……”

【 leng keng —— tuyên bố nhiệm vụ thứ hai “Tay thiện nghệ làm nũng”, mời dùng ngữ khí làm nũng nói lời kịch sau với bá tổng: “Đáp ứng người ta nha ~ được không ~”, “Người ta không được đâu ~ người ta thật sự mệt mỏi quá ~”, “Ghét ghê ~” “……” 】

Hà Tư Nguyên:…… Ví dụ như tôi còn biết làm nũng nha!

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Dĩ Thâm: Hôm nay vẫn là một bá tổng thích não bổ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv