Ngày thường Cố Hi không nói nhiều lắm, cũng chưa bao giờ nói chuyện với mọi người về loại nội dung không bổ ích này.
Nhưng có lẽ so với loại nước hoa sang chảnh đắt tiền mua trong cửa hàng, thì loại xà phòng cục rẻ tiền trên người Lâm Hiểu Đông lại sạch sẽ và có mùi dễ chịu đến bất ngờ, người đàn ông đột nhiên có một loại cảm xúc không muốn buông tay.
“Anh trai em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Hắn hỏi.
“Mười chín.”
Cố Hi sửng sốt một chút.
Hắn vốn nghĩ rằng Lâm Hiểu Đông bằng tuổi Lâm Hạ Miên, bởi vì thành tích học tập không tốt mới bỏ thi đại học, sớm ra ngoài xã hội.
Nhưng……
Đúng là thanh niên tốt.
“Anh trai em học đại học rồi, trong khi em mới học cao trung lại ở chỗ này làm thêm, lại còn muốn đưa tiền lương cho hắn,” đáy mắt không có một chút lo lắng, ánh mắt Cố Hi nhìn Lâm Hiểu Đông dần dần trở nên đen tối thâm trầm, “Trong lòng em không trách hắn sao?”
Lâm Hiểu Đông trầm mặc trong chốc lát.
Mặc dù trong thực tế, cậu mới là người anh trai đã từ bỏ việc học để nhường cho em trai đi học, nhưng……
“Oán trách thì có ích gì,” cậu cười cười, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi đen được may thủ công trên người Cố Hi, “Đối với gia đình của ta, để có thể chu cấp cho một sinh viên đi học đại học là một điều quá ghê gớm rồi.”
“Lâm Hiểu Đông” của thế giới này, lúc còn đi học đã nhận được rất nhiều học bổng, nhưng tất cả đều dùng để chữa bệnh cho Lâm Xảo Xảo, cũng chính là mẹ của cậu ấy và Lâm Hạ Miên.
Mặc dù vậy, nhưng vẫn không đủ.
Cố Hi hơi hơi nhíu mày, không biết suy nghĩ chuyện gì, nhất thời liền im lặng.
[Tinh, mảnh thẻ người tốt +1.]
Lâm Hiểu Đông lập tức lấy lại tinh thần.
Trong lúc cả hai đang trầm mặc, Vương tổng không cam lòng vì hôm nay không đạt được mục đích, lại lên tiếng: “Tiểu Mĩ, đi đi, bên kia không phải có một cái cột thép sao, nhảy một đoạn cho mọi người xem đi.”
Người phụ nữ bên cạnh hắn nở một nụ cười ngượng ngùng, bước đi trên đôi giày cao gót tinh tế đến bên cạnh cột thép, tiếng nhạc xập xình vang lên, dáng người mềm mại uyển chuyển bám vào cột thép lạnh rồi nhảy múa, cùng với ánh đèn màu tím trong phòng tạo nên một bầu không khí thật khiến người ta phấn khích.
Có người huýt sáo, có người trầm trồ khen ngợi, không khí trong phòng dần dần được đẩy lên cao trào.
Lâm Hiểu Đông nhìn chằm chằm không chớp mắt: “Wow.”
Cố Hi dùng sức nhéo mạnh vào eo cậu.
“Đẹp không?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Đẹp,” Lâm Hiểu Đông như con gà con mổ thóc mà gật đầu, vui vẻ cười, khuôn mặt đỏ bừng mà nói, “Chị gái xinh đẹp như vậy, ai mà không thích nhìn chứ.”
Vương tổng cười ha ha: “Em trai thật tình! Thế nào, có muốn lên thử không?”
Mặc cho khuôn mặt Cố Hi đang dần dần lạnh xuống, ông ta căng da đầu nói: “Chưa từng học qua cũng không sao, vui vẻ mới là quan trọng nhất, Cố tổng coi trọng ngươi như vậy, nhảy một bài chắc không có gì ghê gớm đâu nhỉ?”
Nhưng hắn lại không chú ý tới, một vài người đi theo Cố Hi đã lâu, đang nhìn hắn giống như nhìn một người đã chết.
Lâm Hiểu Đông nhìn hắn một chút, chợt nghĩ đến.
Vương tổng này, hình như là một CEO mới nổi của một công ty khởi nghiệp trong những năm gần đây, cũng tham gia lĩnh vực thương mại xuất nhập khẩu hàng hoá, đang trên đà phát triển.
Có lẽ ông ta không hài lòng với việc phân chia quyền lực ở bến tàu của Cố Hi, nên mới nhiều lần khiêu khích như vậy.
Cậu vui vẻ mà đứng lên.
Quên mất, vừa nãy Cố Hi giúp cậu một lần, lần này coi như là hoà.
Cố Hi ngồi trên sô pha không cử động, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chú mọi thay đổi trên khuôn mặt của Lâm Hiểu Đông, cho đến nhìn thấy ý cười giảo hoạt trong đáy mắt cậu, lúc này lông mày nhíu chặt của hắn mới hơi thả lỏng.
Kẻ lừa đảo này, lại muốn làm chuyện gì đây?
Lâm Hiểu Đông đi đến bên cạnh bàn chuyển nhạc, cúi đầu nghịch ngợm vài cái.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cậu đứng trước cột thép với vẻ mặt đoan chính, dùng sức nắm chặt tay, gằn giọng nói:
“Trước mặt các vị sếp đây, xin biểu diễn bài hát《 Hảo hán ca 》, mong mọi người đừng chê cười!”
Mọi người: “…………”
Giai điệu quen thuộc vang lên, Lâm Hiểu Đông thanh thanh giọng, âm thanh rất lớn đầy thấm thía: “A, Những sông lớn đều chảy về hướng Đông. Ôi, sao trên trời đều ngưỡng về Bắc Đẩu~”
Thanh niên một tay nắm lấy cột thép, lấy nó làm trung tâm, thân thể chuyển động xoay tròn một cách cứng nhắc, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt sáng ngời rất có thần thái, đột nhiên nhấc một chân lên sau đó vòng tay ôm cột. Nhìn qua không giống như đang múa cột, càng nhìn càng giống như đang biểu diễn Lỗ Trí Thâm* nhổ cây liễu. (Chúi Ú: ヽ((◎д◎))ゝ gì dảy a trai.)
Trong lúc nhảy, cậu còn học cách lắc đầu giống như Tiểu Mĩ, kết quả không cẩn thận dùng sức quá mạnh, trực tiếp hất bay tóc giả đang đội trên đầu, phiu~~ vừa vặn đáp xuống mâm trái cây ở trước mặt Vương tổng, một đầu tóc vàng toả ra hào quang cứ như vậy mà lộ ở trước mặt mọi người. (Chúi Ú: Xin là xin vĩnh biệt cụ. ┐(´д')┌)
Tiểu Mĩ bên cạnh “A” một tiếng, hai mắt nhìn đăm đăm, cả người đều ngây ngốc.
Cô vô thức mà chuyển hướng qua Cố Hi, sợ Cố tổng sẽ tức giận, không nghĩ tới lại thấy người đàn ông dựa lưng trên ghế sô pha, một tay che miệng, đôi mắt đen nhánh không che giấu được ý cười mà nhìn chăm chú vào Lâm Hiểu Đông.
“Gặp lúc ra tay phải ra tay! Dù khói lửa cũng xông pha chín châu…… Hey hey hey you! Hey hey hey!”
Lâm Hiểu Đông cũng có chút chột dạ, sau khi hát xong bài cậu cố nén thở dốc, từ trên cột thép bò xuống, nhìn ánh mắt đờ đẫn của Vương tổng, cậu nhếch miệng cười toe toét, cố ý khiến hắn rùng mình: “Vương tổng thấy thế nào, có đủ hăng hái hay không?”
“Hăng hái, rất hăng hái.” Vương tổng nhìn chằm chằm một đầu tóc vàng kia của cậu, gian nan nói.
Đâu chỉ mỗi hăng hái, hồn phách hắn đều bị Lâm Hiểu Đông doạ bay đi rồi.
Lâm Hiểu Đông còn không hài lòng, tiếp tục truy vấn: “Vậy sau khi ngài nghe xong bài《 hảo hán ca 》 này của ta, có cảm thấy hào hùng oai phong lẫm liệt hay không?”
Vương tổng: “……”
Hắn chỉ trực tiếp héo khô thôi, OK!
Thấy Vương tổng mím chặt môi không muốn để ý tới cậu, Lâm Hiểu Đông chép chép miệng, có chút chưa đã mà nhìn Cố Hi.
“Không tồi,” Cố Hi khích lệ nói, “Phong cách rất độc và lạ.”
Lúc này đến lượt Lâm Hiểu Đông nhướng mày.
Tại sao cậu lại nghe giống như không phải đang khen vậy?
Cậu đi đến trước mặt Vương tổng, nhặt bộ tóc giả kia lên, xem như không có việc gì mà vỗ vỗ, kết quả phát hiện trên tóc tự nhiên lại dính một mẩu bã kẹo cao su. Lâm Hiểu Đông ghét bỏ mà nhìn chằm chằm nó, sau ngẩng đầu lên xin lỗi tất cả mọi người trong phòng, đặc biệt là Vương tổng, thành thật xin lỗi: “Xin lỗi, vì đã để xảy ra chuyện này. Các vị nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa ta sẽ quay lại ——”
Vương tổng:…… Ngươi đừng bao giờ quay lại nữa!
“Đứng lại.” Cố Hi gọi cậu.
Lâm Hiểu Đông nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, người đàn ông trực tiếp đứng lên đi đến trước mặt cậu.
Cố Hi cầm lấy tay Lâm Hiểu Đông, nói với nhân viên đang đi vào để châm trà: “Nói với giám đốc của các ngươi, ta sẽ đưa người đi.”
Lâm Hiểu Đông ngây ngốc.
Cậu ngơ ngác mà nhìn Cố Hi, hỏi hệ thống: “Hắn... Hắn, hắn vừa nói cái gì vậy?”
Hệ thống dùng giọng nói có chút chán đời: “Hắn nói muốn bao ngài, chúc mừng.”
Lâm Hiểu Đông:!!!
“Đại... Đại, đại ca à, có phải ngươi nhầm lẫn cái gì rồi không,” cậu đột nhiên ném tay Cố Hi ra, ngông nhênh chống đối nói, “Ta... Ta, ta không phải là Lâm Hạ Miên, ta chỉ là thay thế em trai ta để làm thuê để trả nợ, ta bán nghệ chứ không bán thân……” Nhưng nếu ngươi muốn phách vương ngạnh thượng cung*, ta cũng không còn cách nào khác.
* Phách vương nghạnh thượng cung (霸王硬上弓): Nghĩa gốc là mô tả sự độc đoán của ai đó, có nghĩa là làm điều gì đó cưỡng bức. Ở hiện đại cũng được sử dụng để mô tả ngầm một bên ép buộc bên kia quan hệ tình dục. ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾⁾
Cố Hi: “Ta biết.”
Thật ra hắn cũng không tính làm gì Lâm Hiểu Đông, chỉ là lười cùng đám người phía sau hư dữ ủy xà*.
* Hư dữ ủy xà (虚与委蛇): Nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ.
So với bọn họ, kẻ lừa đảo trước mắt này thú vị hơn nhiều.
Đi được nửa đường, hệ thống đột nhiên hiện ra hỏi: “Lúc ngài ngồi trên đùi hắn không có cảm giác gì sao?”
Lâm Hiểu Đông cao hứng hỏi: “Cảm giác gì vậy?”
“Vị này thiên phú dị bẩm,” hệ thống uyển chuyển nói, “Kích cỡ không tương xứng, thử một phát liền chết toi.”
Đây thực sự là một vấn đề tương đối nghiêm trọng trong thực tế, Lâm Hiểu Đông tự hỏi một lúc, sau đó sắc mặt dần dần trầm trọng lên.
Chờ cậu lấy lại tinh thần, chính mình đã đi theo Cố Hi tới nhà xe, Lâm Hiểu Đông dừng lại, nhìn siêu xe bóng loáng trước mắt này, đôi mắt lập tức nhìn thẳng.
“Cố tổng,” cậu nuốt nuốt nước miếng, rời đi tầm mắt, chịu đựng khỏi sự cám dỗ mạnh mẽ, cự tuyệt nói, “Ta cảm thấy ta không còn là……”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Cố Hi dùng một tay đẩy cậu vào bên trong xe, nghiêng người né tránh con dao găm từ phía sau đâm tới.
Lâm Hiểu Đông hoảng sợ.
Chuyện, chuyện này sao có thể đột nhiên nhảy sang tình tiết của một bộ phim điều tra tội phạm rồi!?
Trước khi hung thủ kịp vung ra nhát chém thứ hai, thì đã bị vệ sĩ luôn đi bên cạnh Cố Hi đè ở trên mặt đất.
Cố Hi nhìn chằm chằm cánh tay mình bị cắt một đường nhợt nhạt, cau mày dùng nước sạch rửa qua mấy lần, may mà vết thương không sâu lắm, rất nhanh máu liền ngừng chảy. Nhưng lưỡi của con dao găm đó có màu xanh nhạt, vừa thấy liền biết là có vấn đề.
Tài xế lo lắng hỏi: “Cố tổng, ngài muốn đi bệnh viện không?”
Cố Hi lắc lắc đầu: “Không cần, thể chất của ta vốn đặc thù, miễn dịch với hầu hết các loại độc.”
Hắn đi đến trước mặt hung thủ, từ trên cao mà nhìn xuống người đang bị trói thành bánh quai chèo nằm trên mặt đất: “Nói, ai sai ngươi đến.”
Đối phương nhắm chặt hai mắt, nằm trên mặt đất không nói một lời.
Điều duy nhất mà tên hung thủ nghĩ, chính là không ngờ rằng chất độc thực sự sẽ không có tác dụng với Cố Hi.
Thấy tên đó không phối hợp, Cố Hi cũng không tức giận, chỉ hỏi vệ sĩ xin một điếu thuốc với cái bật lửa, sau khi châm xong, hắn dựng thẳng điếu thuốc lên đặt trên nắp thùng rác ở bên.
Cuối cùng, hắn xoay người, lạnh lùng nói với vệ sĩ: “Sau khi cháy hết một đoạn, thì giẫm gãy một khúc xương.”
“Vâng.”
Sau khi Cố Hi phân phó xong liền lên xe. Nghe tiếng kêu thảm thiết mơ hồ truyền đến bên tai, Lâm Hiểu Đông ngồi bên cạnh không dám thở mạnh, cố gắng thu nhỏ lại sự tồn tại của bản thân, nhưng lại không để ý đến trạng thái của người đàn ông cũng có chút không đúng.
Ba phút sau, vệ sĩ đi tới gõ gõ cửa sổ xe.
“Cố tổng, hắn nói, là tập đoàn Vương thị thuê hắn.”
Chủ tịch của tập đoàn Vương thị chính là Vương tổng vừa rồi ở trong phòng cố ý gây khó dễ cho hắn, xem ra mâu thuẫn giữa người này và Cố Hi quả thực đã đến mức như nước với lửa không thể dung hoà.
Lâm Hiểu Đông vốn nghĩ rằng Cố Hi sẽ nói mấy câu gì đó như thiên lương vương phá*, nhưng người đàn ông chỉ gật đầu một cái, nói: “Đã hiểu.”
* Thiên lương vương phá (天凉王破): câu này viết tắt cho câu "Trời lạnh, để tập đoàn Vương phá sản".
“Ngài có khỏe không?” Vệ sĩ nhíu mày hỏi.
“Không sao,” Cố Hi mở hai mắt, quay đầu nhìn về phía Lâm Hiểu Đông, “Đúng rồi, em vừa rồi muốn nói với tôi chuyện gì?”
Lâm Hiểu Đông trầm mặc.
Cậu liếc mắt nhìn tên hung thủ nằm liệt trên mặt đất không ngừng kêu rên, chậm rãi lắc đầu.
So với kiểu chết này, cậu nên thử với Cố Hi thì tốt hơn.
Nếu may mắn, nói không chừng kích cỡ liền xứng đôi vừa lứa đó nha?