Lâm Hiểu Đông không nói với bất kì ai về chuyện mình đi bến tàu, vì vậy nhân viên làm việc ở đây khi nhìn thấy cậu đều bị doạ đến sửng sốt, vội vội vàng vàng mời vị tiểu tổ tông này vào trong văn phòng uống một chén trà nóng.
Nhưng cậu lại từ chối: "Tôi đến để xem xét một chút, mọi người đừng căng thẳng như vậy."
Người phụ trách lau mồ hôi, cười hoà nhã nói: "Không căng thẳng, không căng thẳng."
Sao có thể không căng thẳng được chứ!
Thấy vẻ mặt vẫn rất căng thẳng của anh ta, Lâm Hiểu Đông cũng không ép buộc. Thanh niên nhấp một ngụm trà, dường như vô tình mà lật vài trang, thuận tay chỉ vào một mục trên bản kê khai, hỏi: "Số hàng hoá này bây giờ đang ở đâu?"
"Ở bến tàu, trong thùng container." Người phụ trách vội vàng trả lời.
"Vậy dẫn tôi đi xem."
Lâm Hiểu Đông đóng sổ sách lại, thẳng thắn nói.
Khi nhìn thấy ngón tay cậu đặt lên vị trí kia, đồng tử của một nhân viên làm việc trong văn phòng đột nhiên co rút lại, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy trắng.
Lâm Hiểu Đông luôn nhắc nhở hệ thống phải chú ý đến tình hình của những người xung quanh, yên lặng mà liếc nhìn người nhân viên kia, sau khi đợi người phụ trách lái xe đến, quả nhiên thấy người đó trốn vào trong đám đông, lén lút dùng điện thoại để thông báo cho những người khác.
"Người đằng kia," cậu đột nhiên đứng dậy, "Đưa điện thoại cho tôi."
Người đàn ông sững sờ một giây, sau đó lập tức đẩy những người bên cạnh ra để chạy trốn, nhưng anh ta không thể chạy lại Lâm Hiểu Đông, với tư cách từng là một tên côn đồ đòi nợ chuyên nghiệp, cậu chưa bao giờ thua trong cuộc thi chạy nước rút 100 mét.
"Đứng lại!"
Mới chạy không bao xa, Lâm Hiểu Đông đã đuổi kịp anh ta, một chân nhảy lên đá vào lưng người đàn ông, khiến anh ta té ngã rồi lăn lộn vài vòng trên mặt đất, màn hình điện thoại vừa mới bật lên trong nháy mắt liền tối đen, có lẽ người bên kia nhận thấy tình hình không ổn, nên lập tức cúp điện thoại.
"Trói anh ta lại." Lâm Hiểu Đông đè lên người đàn ông, quát những người khác đang vội vàng chạy đến.
Người phụ trách hận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy dây thừng muốn trói anh ta cho đến chết.
Chột dạ như vậy, chắc chắn chỉ có quỷ!
"Làm thế nào mà ngài phát hiện ra?" Người phụ trách kính nể hỏi.
Lâm Hiểu Đông cười cười: "Tôi có người cung cấp thông tin chuyên nghiệp."
Trên thực tế, ít nhiều cũng nhờ năng lực tính toán mạnh mẽ của hệ thống, vì vậy mà cậu mới có thể tìm ra được manh mối từ mấy trăm tờ kê khai.
Hệ thống ngạo kiều: "Hừ."
Với tâm tình nặng trĩu, bọn họ mở cửa thùng container.
Không khí oi bức ập vào mặt, bên trong có mấy túi đậu nành, nhìn qua thì cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng khi các nhân viên kiểm tra dẫm lên nó, lôi những bao "Bột mì" từ sâu bên trong thùng container rồi kéo ra bên ngoài, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.
"Giải thích đi."
Lâm Hiểu Đông cúi đầu mâm mê một túi bột phấn trên tay, ngẩng đầu, nhàn nhạt nói với người phụ trách đang run lên vì sợ hãi.
"Tôi...... Tôi thật sự không biết!" Người phụ trách vẻ mặt buồn bã nói, ông ta làm ở đây gần mười năm, lấy đâu ra lá gan để làm những chuyện như buôn lậu ma túy chứ?
Nhiều "Bột / trắng" như vậy, cho dù đào hết tám đời tổ tiên nhà ông lên cũng không đủ!
Lâm Hiểu Đông không có ý kiến mà hừ một tiếng, lấy điện thoại ra, gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát ngay trước mặt mọi người: "Alo, cục trưởng Trần, có thứ tôi cần ngài dẫn người đến xem......"
Nửa giờ sau, xe cảnh sát ầm ầm chạy đến đỗ xung quanh bến tàu.
Đi cùng với bọn họ còn có Cố Hi và một nhóm giám đốc điều hành, vẻ mặt của mỗi người đều trở nên trầm trọng nghiêm túc, sau khi nhìn thấy 500kg ma túy bị cảnh sát thu giữ, càng khiến bầu không khí càng thêm lạnh lẽo.
"Kể từ khi nhận chức, đây là vụ buôn lậu ma túy lớn nhất mà tôi từng phá," cục trưởng Trần nhìn chằm chằm khung cảnh bận rộn của cấp dưới, nhịn không được thở dài nói, "Chủ tịch Cố, cũng may là các anh kiểm tra kịp thời, nếu không đợt hàng này mà tuồn ra bên ngoài, thì trong tương lai sẽ gây hại đến hàng ngàn hàng vạn gia đình đó."
Cố Hi nghiêm trọng mà gật đầu.
"Lúc trước tên của thùng container này được đăng kí là hàng đậu nành giao theo thời hạn," hắn lạnh lùng nói, "Nhưng đây không phải là thùng hàng của công ty chúng tôi. Cục trưởng Trần, xin các vị hãy điều tra thật cẩn thận, nếu là người của chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khoan nhượng; nhưng nếu là do thế lực khác giở trò quỷ, cũng mong các vị sớm lấy lại sự trong sạch cho chúng tôi càng sớm càng tốt."
"Tôi hiểu."
Chuyện cầu hôn của Cố Hi tối hôm qua đã lan truyền khắp thành phố, hơn nữa hôm nay Lâm Hiểu Đông lại lập được công lớn, ban đầu cục trưởng Trần vốn định khen ngợi thanh niên trước mặt Cố Hi, nhưng không ngờ người đàn ông lại bình tĩnh đi đến chỗ Lâm Hiểu Đông, túm lấy cánh tay cậu kéo vào trong xe.
"Vì sao anh lại có vẻ mặt như vậy?"
Lâm Hiểu Đông cũng đang tự hỏi, tiêu hủy nhiều ma túy như vậy, cũng không còn gọi là làm việc thiện tích đức nữa, mà là công đức vô biên đó! Bên cạnh đó, còn giúp công ty tránh được những rắc rối không đáng có trong tương lai, chuyện tốt vậy mà sao nhìn Cố Hi lại có vẻ không vui?
"Em có biết, một mình chạy đến bến tàu tìm bọn chúng có bao nhiêu nguy hiểm không?" Cố Hi đóng sầm cửa xe, ngồi trên ghế lái gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu, "Em có biết vì sao mỗi lần anh đều bố trí nhiều vệ sĩ ở bên cạnh em như vậy không? Chính là sợ em xảy ra chuyện đấy!"
"Em biết," Lâm Hiểu Đông thản nhiên trả lời, cũng không để ý nhiều, "Anh đừng căng thẳng như vậy, không phải em vẫn an toàn sao."
"Lần này an toàn không có nghĩa là lần sau cũng vậy!"
Cố Hi đập lên vô lăng, đột nhiên cất cao giọng nói.
Buổi chiều, khi nhận được cuộc gọi của Lâm Hiểu Đông, hắn đang trong cuộc họp, không khoa trương mà nói rằng, Cố Hi đã bật dậy ngay tại chỗ, khiến mười vị giám đốc điều hành đang ngồi trong phòng họp đều khiếp sợ.
Những kẻ buôn ma túy này có bao nhiêu điên cuồng, Cố Hi là người biết rõ nhất.
"Trước tiên về nhà đã." Hắn xoa xoa ấn đường, mỏi mệt nói.
Dưới tình huống đầy đủ nhân chứng vật chứng, chỉ trong vòng một tuần cảnh sát đã tìm ra dấu vết của băng nhóm tội phạm, nhưng điều khiến người ta khiếp sợ chính là, đứng sau lô hàng ma túy này thế nhưng lại có bóng dáng của Tề gia. Đầu tiên cục trưởng Trần dẫn người đến bắt Tề Giang Hà, nhưng đối phương lại một mực khẳng định rằng chuyện này là do em trai của mình làm, bản thân không hề biết gì về việc này cả, tuy nhiên nhiều lần cảnh sát truy lùng Tề Hoài Thủy trong tỉnh, cũng không thấy dấu vết của anh ta.
Cuối cùng, bọn họ cũng chỉ có thể xác định rằng Tề Hoài Thủy đã chạy trốn sang nước ngoài, còn phía Tề Giang Hà thì đã bị bắt giữ để lấy lời khai, thuận lợi cho việc điều tra.
Cùng lúc đó, Cố Hi không màng đến sự phản kháng mạnh mẽ của Lâm Hiểu Đông, giống như lúc trước hắn có thể tranh luận để bổ nhiệm một người trẻ tuổi lên vị trí giám đốc điều hành, thì bây giờ hắn cũng có thể đình chỉ toàn bộ công việc của Lâm Hiểu Đông vô thời hạn, cho phép cậu ở nhà trong khoảng thời gian này, không được đi đâu hết.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, "Trong khoảng thời gian này" là một câu nói rất ái / muội, đặc biệt là vào thời điểm quan trọng này, vài tháng sau, khi Lâm Hiểu Đông trở lại làm việc, căn bản cậu không thể có được một vị trí trong công ty.
Sau khi nghe được tin tức này từ quản gia, ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Hiểu Đông cũng không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc.
"Tôi không muốn cãi nhau với Cố Hi," thanh niên chỉ là lắc đầu, than nhẹ một tiếng, "Anh ta nghĩ, vì sao tôi nhất quyết muốn ở lại vị trí này?"
Quản gia nhất thời im lặng.
Nhưng sau khi nghe quản gia báo cáo, Cố Hi cũng trầm mặc im lặng một lúc lâu.
Cho đến khi quản gia nhịn không được mà khuyên một câu: "Ông chủ, cậu Lâm làm vậy là vì ngài."
"...... Tôi biết."
Cố Hi cũng hiểu, chính mình lạm quyền tự quyết như vậy sẽ đem hết mọi công sức từ trước đến giờ của Lâm Hiểu Đông đổ sông đổ bể.
Nhưng thay vì mất đi đối phương, hắn thà bị ghi hận còn hơn.
Hôm nay, tối muộn Cố Hi mới về đến nhà, hắn nhẹ nhàng bước lên lầu hai, vốn tưởng rằng Lâm Hiểu Đông đã ngủ, nhưng không ngờ giọng nói của SpongeBob mơ hồ vang lên từ trong căn phòng ngủ tăm tối --
"SpongeBob, chúng ta đi bắt sứa đi!"
"Xin lỗi Patrick Star, hôm nay tớ muốn đi học, không thể cùng cậu đi bắt sứa."
"Vậy tớ phải làm gì khi cậu không có ở đây?"
"Tớ cũng không biết, ngày trước tớ không ở đây thì cậu làm gì"
"Chờ cậu trở về."
Cố Hi không tiếng động mà đẩy cửa ra, nhìn thấy thiếu niên đang nằm cuộn tròn trên giường lớn, dựa vào đầu giường mà ngủ say.
Ánh sáng và bóng tối trên tường thay đổi, thanh niên tóc đen ngủ thật sự không ngon, cậu nhíu chặt mày, từ trong mũi phát ra một tiếng than nhẹ.
Cảnh tượng này, khiến Cố Hi chợt nhớ lại chuyện cũ.
Lâm Tiểu Đông mơ mơ màng màng mà mở hai mắt, nhìn thấy hắn đứng bên cạnh mép giường, có chút mệt mỏi mà vươn tay muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng không hiểu sao lại chọc giận đối phương. Cố Hi cường ngạnh mà cúi xuống, nắm chặt lấy cổ tay của Lâm Hiểu Đông hôn đến khi đôi mắt cậu hồng lên ướt đẫm, lúc này hắn mới bình ổn lại những cảm xúc mãnh liệt trong lòng không thể nào giải toả được.
"Anh, Anh đừng...... Đừng như vậy."
Thấy Lâm Hiểu Đông cau mày, hắn hít sâu một hơi, kiềm chế mà đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng.
"Ông chủ."
Người đàn ông trầm mặc mà đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng trước cửa phòng ngủ không muốn đi. Một lúc sau, đột nhiên giọng nói của quản gia khiến hắn từ trong cơn tức giận lấy lại bình tĩnh.
"Gần đây cậu Lâm rất ít khi cười," quản gia thấp giọng nói, "Ông chủ, đừng trách lão già tôi nói nhiều, nhưng ngài còn nhớ con mèo hoang mà ngài mang về từ bên ngoài không?"
Cố Hi sao có thể quên được.
"Bởi vì lần trước tôi đã phạm sai lầm, cho nên lần này tôi tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ thêm một lần nào nữa." Hắn lạnh lùng nói, "Chuyện này không cần bàn đến."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Quản gia nhìn bóng lưng trầm mặc lại cố chấp của người đàn ông, mà thở dài một tiếng.
"Nói chung," hệ thống nói, "Chúc mừng ngài, đã thoát khỏi sự đau khổ khi bị nhà tư bản chèn ép."
Lâm Hiểu Đông khiêm tốn nói: "Chúc mừng chúc mừng."
Nhờ vào kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình, hiện tại Lâm Hiểu Đông mới vui vẻ hạnh phúc -- không cần đi làm, không cần phải lo lắng về tiền bạc, mỗi ngày đều ngủ một giấc cho đến khi tỉnh dậy, tìm đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?
Lo lắng về chuyện cô đơn trống trải làm gì, tất cả những điều đó đều trở nên vô nghĩa!
"Nhưng thành thật mà nói, cuộc sống này quả thực có chút nhàm chán, hơn nữa ta rất ghét người khác tự tiện quyết định những chuyện mà ta làm." Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi, "À, đúng rồi, hình như lúc trước trong văn phòng ta có nghe qua việc tổ chức tour du lịch cho nhân viên tại các phòng ban, phải không?"
Hệ thống: "Đúng vậy, sao thế?"
"Bọn họ nói chức vị giám đốc có thể dẫn theo người nhà," Lâm Hiểu Đông hứng thú bừng bừng nói, "Cho dù hiện tại ta không đi làm, nhưng ta cũng là giám đốc nha."
Hệ thống: "Có phải ngài đang tính......"
"Đúng vậy."
Hệ thống im lặng một lúc, nhắc nhở cậu: "Cẩn thận quay xe."
"Không đâu," Lâm Hiểu Đông tự tin nói, "Hãy tin ta, nếu mọi chuyện thuận lợi, không chừng còn có thể dễ dàng thu thập được thẻ người tốt trên người Cố Hi nữa đấy."
~~~~
Trong khoảng thời gian này, Lâm Hạ Miên giống như đang nằm mơ vậy, sống môt cách mơ hồ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Mỗi ngày khi mở điện thoại lên, báo chí dồn dập đưa tin tức về việc Lâm Hiểu Đông cùng Cố Hi kết hôn lên góc dễ thấy nhất trên màn hình, nhìn những hình ảnh được khán giả chụp tại hiện trường khiến Lâm Hạ Miên giống như đang tự / ngược đãi bản thân vậy, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của hai người trong tấm ảnh, trái tim hắn dường như bị một con dao sắc bén cứa nát.
Tâm trạng u ám, Lâm Hạ Miên đáp trả sau đó báo cáo toàn bộ các bình luận như " Trăm năm hạnh phúc", "Nhất định phải ở bên nhau dài lâu" trên mạng.
Những lời chúc phúc này của mọi người càng kích thích trái tim của Lâm Hạ Miên tan vỡ, cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng, nếu bản thân không có biện pháp hữu hiệu khác, thì tất cả mọi thứ về Lâm Hiểu Đông, sau này sẽ không còn quan hệ gì với mình nữa.
Anh trai là của một mình hắn, thanh niên cố chấp mà nghĩ.
Lâm Hạ Miên tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai can thiệp vào mối quan hệ này.
Tuyệt đối không!
Vì vậy, khi Lâm Hiểu Đông gửi tin nhắn hỏi trong thời gian này hắn có rảnh hay không, Lâm Hạ Miên không chút do dự mà xin phép nhà trường nghỉ một tuần, bỏ qua tất cả các hoạt động, vì vậy trong ngày khởi hành thì Lâm Hạ Miên là người đầu tiên đến bãi đậu xe.
Mặt trời dần dần lên cao, một tiếng rưỡi sau, Lâm Hiểu Đông cùng Cố Hi mới ung dung đi đến.
Lâm Hạ Miên tham lam mà nhìn chằm chằm bóng dáng của người thanh niên ở phía xa, đã một thời gian rồi không gặp, sắc mặt của Lâm Hiểu Đông nhợt nhạt hơn rất nhiều, mặc dù đi chung với Cố Hi, nhưng bên trong vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, hình như có chút xa lánh.
Thông qua cuộc nói chuyện của các nhân viên có mặt ở đây, Lâm Hạ Miên đã hiểu sơ về những chuyện xảy ra giữa bọn họ. Suy nghĩ của bản thân và Cố Hi lại rất giống nhau, nhưng khuôn mặt thanh niên vẫn lộ ra vẻ lo lắng, nắm lấy tay Lâm Hiểu Đông hỏi: "Anh, em cảm giác hình như anh gầy đi? Không phải bị bệnh chứ?"
Các nhân viên khác khi nghe những câu này, cũng không nhịn được mà vểnh tai lên mà buôn chuyện.
"Không sao, ta ổn." Lâm Hiểu Đông bình tĩnh mà thu lại tay, nhìn Lâm Hạ Miên cười cười, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Đừng nói về ta nữa, Hạ Miên, gần đây ngươi ở trường thế nào?"
"Vẫn như cũ thôi anh, đi học, cùng tham gia các cuộc thi với các bạn cùng lớp." Lâm Hạ Miên không nghe được câu trả lời như ý muốn, có chút không hài lòng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt ủ dột của Cố Hi, cậu ta liền vui vẻ trở lại.
"Anh, sao mấy anh lại mang ít hành lý như vậy?"
Lâm Hiểu Đông nhàn nhạt nói: " Buổi chiều Cố Hi còn có cuộc họp khẩn, ngày mai anh ấy sẽ tự mình lái xe tới."
Lâm Hạ Miên kìm nén nội tâm mừng như điên: "Thật không? Thật quá đáng tiếc." Tuyệt!
Lâm Hạ Miên tung ta tung tăng mà giúp Lâm Hiểu Đông xách hành lý lên xe buýt, các đồng nghiệp xung quanh không biết chuyện gì còn sôi nổi khen Lâm Hạ Miên hiểu chuyện lại có năng lực, sau khi nghe chuyện xưa "sống vì nhau" đầy cảm động của hai anh em khiến mọi người càng thêm khen ngợi Lâm Hạ Miên, Cố Hi đứng một bên nghe thấy liền cười lạnh liên tục.
"Em cố ý dẫn cậu ta đến để khiến anh tức giận, phải không?" Hắn hỏi Lâm Hiểu Đông.
Khi nghe vậy, thanh niên đang cúi đầu kiểm tra ba lô dừng lại một lúc.
"Cố Hi," Cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, nhẹ giọng nói, "Em biết anh đang lo lắng cho sự an toàn của em. Nhưng em là con người, không phải là một con vật nuôi, em cần được giao lưu, cũng cần có bạn bè, em không muốn mỗi ngày đều bị nhốt trên giường lớn trong phòng ngủ ở lầu hai, hy vọng duy nhất của em chính là đợi anh đi làm về, anh hiểu không?"
"Ở nhà có cái gì mà không tốt? Bản thân anh có thể đưa cho em tất cả những gì mà em muốn," Cố Hi nhíu chặt mày, kiên nhẫn nói, "Hơn nữa anh đã đồng ý để em tham gia tour du lịch của nhân viên, vậy còn chưa đủ hay sao?"
Lâm Hiểu Đông thở dài một hơi: "Xem ra anh vẫn chưa hiểu. Bỏ đi, chúng ta đã thảo luận về vấn đề này nhiều lần rồi, hôm nay ra ngoài chơi, em không muốn lại không vui."
Cậu kéo khoá ba lô lên, dưới ánh mắt có chút giật mình của Cố Hi, cậu nhón chân ngẩng đầu khẽ hôn hôn lên môi người đàn ông, nở một nụ cười đầu tiên trong nhiều ngày qua:
"Không còn cách nào khác, ai biểu em yêu anh chi."