Hạ Thiên Tiếu hoảng sợ cực kỳ, Hạ Tử Sâm ban đầu nghi hoặc sau đó biểu tình biến hoá mấy lần, cuối cùng chuyển thành người xem trò vui không quản chuyện.
"Lục đệ, nếu chất tử đã nói nghiêm trọng như vậy, ngươi liền bố thí liếc hắn một cái đi."
Hạ Thiên Tiếu nói trong lòng Thái Tử thật đúng một ca ca tốt, chỉ một lòng muốn đẩy cậu vào hố lửa.
Cậu tự hỏi liệu có phải tên chất tử này bị điên rồi không.
Nhưng mà đến khi nhìn thấy Cố Nguyệt Khâm, hắn không những không điên, sắc mặt cũng so với đêm qua hồng hào hơn nhiều, hiển nhiên là đã được chăm sóc điều dưỡng cho, người của Thái Tử cũng không khắt khe với hắn, cuộc sống hiện tại của hắn có khi còn đễ chịu hơn lúc ở Chất tử phủ.
Cố Nguyệt Khâm trông như ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Điện hạ đêm qua nói có người hộ tống ta, nhưng lại không nói người cũng ở đó."
Hạ Thiên Tiếu quả thực sợ hãi, ý tứ lời này của Cố Nguyệt Khâm, rõ ràng chính là nói cậu thông đồng với địch, tiết lộ cho hắn biết tình hình người hộ tống hắn!
Cậu lập tức nói: "Ta đêm qua thế mà lại gặp ngươi? Sao ta lại không nhớ vậy? Ngươi cũng đừng vu oan cho ta chứ."
Cố Nguyệt Khâm cúi đầu, lại bắt đầu rơi lệ, "Điện hạ quý nhân hay quên chuyện, không nhớ rõ ta cũng là chuyện bình thường."
Hạ Thiên Tiếu nói: "Trí nhớ ta thật sự rất tốt, nhưng ta chưa từng gặp mặt ngươi."
Còn không phải muốn hắt nước bẩn lên người cậu sao? Cậu không nhận chuyện này đâu.
Cố Nguyệt Khâm lúc này mới ngẩng đầu, bật cười.
Rõ ràng chính là muốn chọc tức Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Thiên Tiếu cảm thấy cậu quả thực nhàn đến hốt hoảng, vung tay áo, "Nếu ngươi cười vui như vậy, vậy thưởng ngươi hôm nay dùng cơm nước mãi không hết đi."
Cố Nguyệt Khâm cúi đầu, "Lục điện hạ phân phó, Nguyệt Khâm tự nhiên vâng theo."
Hắn còn không đau không ngứa.
Hạ Thiên Tiếu hít sâu một hơi.
Hạ Tử Sâm xem đủ náo nhiệt rồi, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện, "Trên đường đi phong sương khổ hàn, ta khuyên chất tử vẫn là nên bớt chút sức lực, nghĩ lại xem có thể bình an đến biên quan hay không đi."
Chuyến này của bọn hộ, Cố Nguyệt Khâm đã đóng một vai trò rất quan trọng, nhất định không thể để hắn chết dễ dàng.
Nhưng mà chính là loại cảm giác coi người khác như máu thịt này đã khiến ý cười của Cố Nguyệt Khâm phai nhạt vài phần, ánh mắt cũng trầm xuống.
Hắn thu liễm thái độ tiểu cô nương, chậm rãi nói: "Đa tạ điện hạ nhắc nhở."
Hạ Tử Sâm không nói nữa.
Sau khi Hạ Thiên Tiếu ứng phó xong Cố Nguyệt Khâm, ngủ trưa cũng không ngủ được nữa, thấy Thái Tử không đi theo cậu nữa, đột nhiên nhớ tới Yến Quy.
Yến Quy chính là sức chiến đấu chủ chốt, đúng như là Thái Tử đã nói, dọc theo đường đi này hẳn sẽ có những nơi hung hiểm, cậu cùng Yến Quy bồi dưỡng quan hệ nhiều hơn, vào thời điểm mấu chốt, chẳng phải sẽ cảm thấy an toàn hơn sao?
Hạ Thiên Tiếu tùy tay tóm lấy một thị vệ, hỏi tung tích của Yến Quy.
Thị vệ nói: "Yến công tử đang nói chuyện cùng với người hộ tống chất tử."
Chuyến này bọn họ cần phải làm điệu thấp, cho nên không ai gọi tướng quân, mọi người đều gọi là công tử, Thái Tử là đại công tử, Hạ Thiên Tiếu là Lục công tử, những người còn lại đều gọi tên họ.
Mà Hạ Thiên Tiếu nghe nói Yến Quy vẫn còn đang làm việc, cảm thấy người này thật sự tận tâm với nhiệm vụ của mình.
Tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, hắn lại không nghỉ, nghe đồn hắn trị quân nghiêm minh, quân đội do hắn chỉ huy, đều có tố chất tốt, đương kim Thánh Thượng đã từng nhìn thấy một lần, mặt rồng đại duyệt, còn khen thưởng cho Yến Quy khen thưởng.
Nhưng khi Hạ Thiên Tiếu đi trên đường, còn chưa thấy Yến Quy, lại gặp được một người không nên xuất hiện ở đây vào lúc này.
Là Trạng Nguyên Hứa Quyết Minh.
Hạ Thiên Tiếu còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, bởi vì chỉ là một cái bóng dáng bên dòng suối, nhưng mà lúc sau Hứa Quyết Minh xoay người, xác thật không nhìn lầm, chính là hắn.
Hứa Quyết Minh cũng nhìn thấy cậu.
Ngay lúc Hạ Thiên Tiếu chuẩn bị coi như không thấy, trực tiếp chạy lấy người, thì Hứa Quyết Minh nói: "Lục công tử."
Hạ Thiên Tiếu sờ sờ chóp mũi.
Hứa Quyết Minh ngữ khí vẫn rất bình tĩnh, "Mấy ngày không thấy, Lục công tử khoẻ không?"
Hạ Thiên Tiếu nghe vậy, lập tức ném ánh mắt nghi ngờ về phía hắn.
Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây à? Hứa Quyết Minh thế mà lại chủ động vấn an cậu?
Hứa Quyết Minh đúng là thật sự hướng tới cậu chủ động vấn an.
Nhưng sau khi chào hỏi, cũng làm gì còn kế tiếp, hắn gọi Hạ Thiên Tiếu lại, tựa hồ đều chỉ là vì vấn an một cái mà thôi, cũng không có gì để nói với Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Thiên Tiếu thập phần qua loa gật đầu, liền đi ngang qua người hắn.
Cậu không nhìn thấy, sau khi cậu xoay người rời đi, Hứa Quyết Minh nhìn chằm chằm bóng lưng cậu hồi lâu.
Hứa Quyết Minh nhìn một lúc, rũ xuống tầm mắt.
Hạ Thiên Tiếu trước đây, nếu có thể được hắn chủ động vấn an, cho dù là biết hắn không có cảm tình gì với chính mình, chỉ sợ cũng phải cao hứng nửa ngày, dù hắn không tìm đề tài, Hạ Thiên Tiếu cũng sẽ tìm đề tài để nói chuyện tiếp.
Chỉ là hiện giờ, Hạ Thiên Tiếu đã như thế này mà đi rồi?
Bởi vì hắn còn nhớ rõ chuyện xảy ra trong quá khứ, hơn nữa mấy gỉa thuyết quỷ thần lại quá mức hư vô mù mịt, vậy thì chỉ còn có một khả năng —— Hạ Thiên Tiếu hoàn toàn đối với hắn hết hy vọng.
Hứa Quyết Minh không biết vì sao, trong đầu bỗng nhiên hiện cảnh tượng ngày hôm đó, Hạ Thiên Tiếu bên mái cài hoa mỉm miệng cười với hắn.
Ngay cả lúc nước bị đổ cũng chưa nhận ra.
*đoạn này là Hứa Quyết Minh đang lấy nước vào ống tre bên bờ suối cho bạn nào không rõ nước đâu ra TAT
Chờ lấy đến khi lấy lại tinh thần, hắn lấy lại ống tre như muốn che giấu rồi vội vàng rời đi bên dòng suối.
Về phần Hạ Thiên Tiếu, cậu đang đi tìm Yến Quy được nửa đường thì bị Viên Viên gọi trở về gấp, nói là chuẩn bị khởi hành.
Sau khi cậu ngồi vào xe ngựa, liền hỏi Viên Viên: "Trạng...... Không phải, Hứa Quyết Minh tại sao cũng đi theo tới đây?"
Viên Viên vẻ mặt phức tạp, "Điện hạ, ngài quả thật là đã không thích Hứa công tử nữa, chuyện hắn muốn đi theo tới cũng không hiểu được."
"Ta......" Hạ Thiên Tiếu cốc đầu hắn một chút, "Chỉ có ngươi là nói lời vô nghĩa nhiều."
Viên Viên lại đổi thành vẻ mặt "Ta hiểu mà chỉ là người đang quá thương tâm mà thôi", nói: "Nghe nói Hứa công tử là muốn đi đến một nơi rất xa kinh thành để tìm người thân, lần này tiện đường, nên cũng đi cùng, chắc hẳn khi đến nơi, Hứa công tử sẽ cùng chúng ta tách ra."
Xuất thân của một người quan trọng như thế nào.
Bọn họ đi làm việc theo thủ dụ của hoàng đế, nếu là người thường, chỉ cần có thể cách bọn họ được bao xa liền xa bấy nhiêu, trên đường còn phải giữ khoảng cách tôn trọng, chứ càng đừng nói đến việc đi theo đi theo, chỉ là Hứa Quyết Minh không chỉ có thể đi theo, còn được chịu bảo hộ của quan chức.
Hạ Thiên Tiếu nhớ tới chuyện gì đó.
Hứa Quyết Minh tìm đi tìm người thân, là đang tìm người thân như thế nào?
Phụ thân hắn cùng mẫu thân hắn là một vị phu nhân chính thất, nhà mẹ đẻ đã sớm không còn ai, trưởng bối Hứa gia cũng đều ở kinh thành, hắn hẳn bên người thân bên ngoài chứ càng đừng nói chuyện đi tìm người thân ngàn dặm.
Bất quá Hạ Thiên Tiếu không thể tự bảo vệ bản thân, lòng hiếu kỳ cũng không nhiều, nên nhanh chóng gạt nó sang một bên.
Buổi chiều lên đường, khoảng cách bọn họ với kinh thành càng thêm xa xôi.
Thời cổ lặn lội đường xa, thập phần mệt mỏi, kể cả ngồi xe ngựa hay là cưỡi ngựa, cái nào cũng có cái khổ riêng, bọn họ vẫn là đang đi làm việc, ngoại trừ tiếng vó ngựa cùng bánh xe xe ngựa còn lại không thể nghe thấy gì khác.
Thân là một người hiện đại, Hạ Thiên Tiếu quả thực là nghẹn muốn đien rồi.
Buồn tẻ, thật sự là buồn tẻ.
Hạ Thiên Tiếu lại còn quên mang theo mấy quyển thoại bản.
Vất vả mãi mới đến buổi tối, cả đoàn bọn họ tìm được một nơi để dựng trại đóng quân, bọn họ đi ra kinh thành, trong lúc đó đi ngang qua không ít thành trì, nhưng vẫn còn muốn tiếp tục lên đường, bởi vậy không thể ở khách điếm nghỉ.
Yến Quy có kinh nghiệm sinh tồn phong phú, còn mang đến mấy tâm phúc, rất quen thuộc với mấy chuyện đi đường kiểu này.
Hạ Thiên Tiếu đem đầu vươn ra khỏi xe ngựa.
Bên ngoài lửa đã được đốt lên, ánh lửa bốc chảy phảng phất như muốn chiểu sáng cả khu vực, thân ảnh cao lớn của Yến Quy xuyên qua bọn họ, thẳng tắp mà lại giỏi giang.
Thái Tử cùng Hứa Quyết Minh liền ngồi lặng lẽ ở bên đống lửa.
Trước mặt bọn họ có một chiếc bàn gỗ tạm bợ, bọn họ cũng không mang theo ghế đẩu, ngồi trên mặt đất, lại không tổn hại chút nào tới dáng vẻ ngọc thụ lâm phong*, Hạ Tử Sâm cao cao tại thượng, Hứa Quyết Minh phong độ nhẹ nhàng. Yến Quy tuy đứng nhưng khí chất quanh thân không hề thua kém bọn họ, còn có một cỗ khí thé uy nghiêm khiến người ta khiếp sợ.
* 'ngọc thụ lâm phong' là cây cổ thụ quý giá đón gió, ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách
Nếu là một tiểu cô nương tư xuân mới lớn lên đứng ở chỗ này, sợ là đến mắt cũng không chớp được.
Không cần nhìn cảnh sắc xung quanh, bản thân bọn họ đã là một bức hoạ.
Ánh mắt Hạ Thiên Tiếu ánh mắt vời dời đi, vừa đúng lúc bắt gặp Cố Nguyệt Khâm cũng thò đầu ra khỏi xe ngựa.
Khuôn mặt Cố Nguyệt Khâm như toả sáng dưới ánh lửa, càng thêm mỹ diễm, đều nói dưới đèn xem mỹ nhân, những lời này dương như cũng áp dụng được ở trên người Cố Nguyệt Khâm.
Hắn nhếch môi cười với Hạ Thiên Tiếu, ánh mắt tràn ngập niềm vui.
Hạ Thiên Tiếu dời đi tầm mắt.
Đã gần đến giờ ăn tối, khẩu phần bọn họ mang theo đều là những loại ngũ cốc dễ bảo quản, nhưng rất khó nấu.
Bởi vì không có người nói chuyện, Hạ Thiên Tiếu có thể nghe thấy tiếng từ vó ngựa đến tiếc bốc củi và tiếng nước gạo róc rách bên tai.
Hạ Thiên Tiếu thật sự là không nhịn được nữa, cậu lại ló đầu ra, "Người đâu!"
Viên Viên vội vàng nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ngài làm sao vậy? Người cú nói cho nô tài biết đi."
Hắn cũng biết hắn cùng Hạ Thiên Tiếu không có chỗ nào dựa vào, lại còn là hành sự cùng Thái Tử, mọi chuyện đều nghĩ thay Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Thiên Tiếu tùy ý chỉ một người, "Ngươi, có thể kể chuyện cười hay không?"
Người nọ sửng sốt, ngay sau đó lộ ra biểu tình khó xử.
Yến Quy nghe vậy cũng xoay người về phía cậu, trên mặt có chút chờ mong, cười như không cười, cũng ngừng việc, tìm một gốc cây dựa vào.
Thị vệ ở đây phần lớn là tướng sĩ của Yến Quy, thấy tướng quân đã trút gánh nặng xuống, cũng đều đồng loạt ngẩng mặt, nhìn về phía thị vệ kia cùng Hạ Thiên Tiếu.
Hiện tại Lục hoàng tử đã lên tiếng, cho dù là không biết nói, thị vệ này cũng phải nói.
"Cái này...... Ta, ta...... Ta trước đây nghe người trong thôn nói......"
Hạ Thiên Tiếu đem mặt dựa vào cửa sổ xe.
Cậu nhìn thị vệ kia nửa ngày cũng không nói được gì một lúc lâu rồi nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Ngọn đèn dầu kia không chỉ chiếu sáng người khác mà còn cũng chiếu tới Hạ Thiên Tiếu, khoảng cách xe ngựa cậu với lửa trại không gần, cho nên ánh lửa chiếu lại đây cũng là nửa sáng nửa tối, điều cậu không biết đó chính là khuôn mặt cậu ở dưới ánh sáng như vậy, giống như yêu tinh mới vừa hoá hình, thân trắng như ngọc, môi đỏ như máu.
Ngày thường nhìn Hạ Thiên Tiếu, chỉ có thể thấy được cậu khi đang cúi đầu xuống.
Việc cậu ngẩng đầu lên như thế này, một khuôn mặt hoàn toàn lộ ra, càng là chưa từng có.
Không chỉ có mình người thị vệ này ngây dại.
Những người vốn muốn xem náo nhiệt cũng đều ngây người, dùng sức nhìn chăm chú vào khuôn mặt Hạ Thiên Tiếu, phảng phất như nhìn thấy hoa trên mặt cậu.
Không giống như Cố Nguyệt Khâm âm nhu diễm lệ*, Hạ Thiên Tiếu là loại người khống dính vào khói lửa phàm tục, nói cậu là tiên là yêu đều được.
*dịu dàng xinh đẹp
Bởi vì vẻ đẹp của cậu có nét quyến rũ, khi khóe mắt hơi nhếch lên, gợi lên tới độ cung, giống như một con mèo.
Hạ Thiên Tiếu cau mày, "Sao không nói nữa?"
Thị vệ thế nhưng lắp bắp nói: "Mẹ ta nói, phải đề phòng với người quá mỹ mạo......"
Nói còn chưa dứt lời, Hạ Tử Sâm lạnh lùng nói: "Lớn mật."
Thị vệ như ở trong mộng mới tỉnh, nháy mắt toát ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống.
Hạ Thiên Tiếu chưa kịp phản ứng lại, Hạ Tử Sâm đã phất tay nói: "Cút khỏi đây."
Thị vệ kia còn chưa kịp lau mồ hôi, nháy mắt đã biến mắt trước mặt mọi người.
Hạ Thiên Tiếu nghe chuyện cười không thành, cảm giác còn có chút gì bát quái, cậu đối với thị vệ đó đã là không còn ôm hy vọng gì, liền buông màn lui vào trong.
Không nghĩ tới, Hạ Tử Sâm lại nói: "Lục đệ, ở trong xe ngựa này cả một ngày, sao không ra ngoài hít thở không khí?"
Hạ Thiên Tiếu buồn chán đến mức còn đáp ứng yêu cầu này.
Khi cậu đi ra ngoài, thấy Hứa Quyết Minh đã đem vị trí nhường cho cậu.
Hạ Thiên Tiếu mới vừa ngồi xuống, liền có người đem nước trà lại, cậu ở trong xe cả một ngày, cũng chưa từng thấy người coi trọng cậu như vậy.
Cậu liền cho rằng Thái Tử muốn tỏ ra thân cận với cậu.
Những người khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hẹn mà cùng lựa chọn đem ánh mắt từ trên người hai người dời đi, làm bộ nhìn về phía chỗ khác, Hạ Thiên Tiếu cảm thấy có chút kỳ quái.
Điều hiếm hoi đó chính là Thái Tử cũng không cùng cậu âm dương quái khí.
Thái độ cũng có thể nói là ôn hòa.
"Muốn người khác kể chuyện cười với ngươi, là cảm thấy quá buồn chán sao?"
Mới vừa rồi yên tĩnh một lát, chờ thị vệ kia đi xuống, mọi người lại bắt đầu ai bận việc nấy, Hạ Thiên Tiếu nâng gương mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lửa trại, nhìn lên còn có vài phần tính trẻ con còn đó.
Cậu vốn chính là thiếu niên, nét trẻ con này trên mặt cậu còn có vẻ hết sức mê người.
Nghe Thái Tử hỏi như vậy, Hạ Thiên Tiếu kinh ngạc nói: "Này đâu chỉ là buồn chán? Này quả thực là quá buồn chán."
Hạ Tử Sâm: "......"
Hứa Quyết Minh lúc này nói: "Đại công tử, Lục công tử tính trẻ con chưa hết, trên đường buồn tẻ nhạt nhẽo, hắn cảm thấy chịu không nổi cũng là chuyện thường."
Có lẽ ý ban đầu của hắn là muốn giải vây cho Hạ Thiên Tiếu, xua tan lửa giận của Hạ Tử Sâm.
Nhưng mà Hạ Tử Sâm căn bản là không tức giận, hắn nghe vậy, ngược lại còn cảm thấy kỳ quái, khẽ dời ánh mắt, không chút để ý nói: "Thật sao?"
"Ta thế mà lại không biết, quan hệ hai người các ngươi từ khi nào tốt như vậy, thế mà có thể thay lục đệ của bổn cung giải vây."