Dù đã vài hôm trôi qua kể từ ngày cưới, nhưng vẫn có không ít người còn đang đau thương chỉ trích hành vi nửa đường lặng lẽ đưa Tống Vân Hồi chạy mất của Tần Thư.
Đối với những chỉ trích này Tần Thư đều tiếp nhận toàn bộ, nhưng trông anh không hề có chút ý tứ hối hận tí nào.
Tràn đầy phẫn nộ với Tần Thư không chỉ có người, mà còn có meo meo.
Cam Tử phát hiện kể từ ngày hôm đó, địa vị của bản thân dần dần bị chiếm mất phân nửa.
Tỷ như trước đây mỗi ngày có thể chiếm nửa gối đầu ngủ cùng Tống Vân Hồi rõ ràng là mình, lúc ngủ còn có thể được cậu sờ sờ đầu mèo, thi thoảng còn được xoa xao bụng hít hít.
Nhưng bây giờ không được, trên giường có thêm một cái gối, không còn vị trí cho mèo nhỏ nữa, nhóc thỉnh thoảng còn bị ném ra ngoài, cào cửa thế nào cũng không có hồi âm.
Trước đây mèo nhỏ có bao nhiêu kiêu ngạo nằm trên giường cùng Tống Vân Hồi 'yêu cầu' Tần Thư tắt đèn rời đi, hiện tại liền có bấy nhiêu sa sút chán nản.
Nhưng đôi khi nhóc lại được Tống Vân Hồi chủ động mang về phòng, hai người một mèo ngủ chung.
Cuối cùng thật bất ngờ, Cam Tử vậy mà lại trở thành thành viên dậy sớm nhất trong nhà.
Ánh nắng ban mai sáng sớm rọi vào trong phòng, mèo nhỏ duỗi người, tay đấm chân đá một hồi mới tỉnh dậy từ trong mộng.
Tống Vân Hồi là bị Cam Tử đánh thức.
Khi mèo nhỏ đói sẽ bình đẳng giẫm đạp cả hai người giúp bọn họ rời giường, 'bảo' bọn họ mở cửa nhanh chút để nhóc còn chạy đi ăn.
Cửa phòng ngủ mở ra, Cam Tử chuồn xuống lầu ăn cơm, hai người rời giường rửa mặt.
Trong phòng vệ sinh, hai người một cao một thấp cùng đánh răng.
Tóc Tống Vân Hồi vẫn ngông nghênh kiên cường, một tuần thức dậy đã vểnh lên hết bốn ngày, một nhúm tóc dựng thẳng trên đỉnh đầu, vừa trơ trọi lại kiêu ngạo.
Tần Thư đã quen tay giúp cậu ấn xuống.
Chỉ có thể nói chẳng ăn thua gì.
Tống Vân Hồi ngậm bàn chải nhìn tóc mình trong gương, lại nhìn nhìn tóc Tần Thư, sau đó lựa chọn vươn tay dùng sức bứt một cọng tóc của đối phương, sau khi nhìn thấy tóc anh loạn lên liền hài lòng thu tay về.
Kết quả hai người cùng rời giường chính là Tống Vân Hồi cuối cùng cũng giành được thẻ trải nghiệm làm cơm, cùng Tần Thư nấu cơm rồi cùng Tần Thư rửa chén.
Sau khi bọn họ ăn xong thì lên lầu thay quần áo.
Bọn họ mặc cặp áo hoodie màu hồng mua chung lần đầu, bên ngoài khoác thêm áo khoác đen.
Tần Thư quay phim điện ảnh xong, hiện tại vẫn đang trong kỳ nghỉ, bọn họ trước đó đã lên kế hoạch dạo tới sẽ đến thành phố A thăm Hứa Văn Huệ, hôm nay vừa hay.
Hiện giờ không phải ngày lễ gì, mua vé máy bay xong là có thể xuất phát ngay.
Trong sân bay người qua lại không ít, hiện tại đã qua thời điểm bao bọc kín kẽ của mùa đông, hai người đeo khẩu trang cộng thêm đội mũ bóng chày đè thấp, thật sự không thể nói là không bắt mắt.
Nhưng may mà gần đến thời gian chuyến bay cất cánh, hai người đến sân bay không bao lâu đã bắt đầu soát vé.
Nhân viên soát vé mắt nhìn thẳng, chỉ khi nhận lấy vé máy bay mới bất chợt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên tay người đưa vé, mắt hơi trợn to.
Cô sửng sốt, nhưng không biểu hiện ra ngoài, sau khi khựng lại một lúc liền trả lại vé, nói "chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ".
Mãi đến khi hai người ban đầu đi được một đoạn, cô lúc này mới ngước mắt nhìn.
Máy bay cất cánh, hạ cánh tại thành phố A.
Sau khi hai người ra khỏi sân bay, trước tiên là mua hoa, sau đó trực tiếp đến nghĩa trang.
Bình thường rất ít người lui tới nghĩa trang, chỉ có lúc vào dịp thanh minh và tết âm lịch mới sôi nổi hơn đôi chút.
Nhưng nơi này không thể nói là yên tĩnh.
Lá cây xung quanh nghĩa trang bị gió thổi lay động, phát ra một trận tiếng lá cây ma sát xào xạc, có chiếc không thể trụ nổi, bị gió thổi bay lên.
Trước khi kết hôn Tần Thư đã cùng Tống Vân Hồi đến đây một lần, đã nhớ kỹ vị trí.
Một tay ôm hoa, tay còn lại nắm tay Tống Vân Hồi, mắt anh đảo qua đống bia mộ, chuẩn xác tìm thấy vị trí bia mộ của Hứa Văn Huệ.
Bia mộ của bà và xung quanh đều rất sạch sẽ, bên trên còn đặt hai bó hoa, hoa đã bắt đầu khô héo, nhưng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ rực rỡ nở rộ trước đó của nó.
Hẳn là hai người Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn đã từng ghé qua.
Bọn họ vẫn luôn rất bận, lần này về sớm vài ngày vì lễ cưới của hai người, sau khi kết thúc lễ cưới lại bay đi, có lẽ trước khi đi đã ghé đây một chuyến.
Chậm rãi ngồi xổm xuống đặt hoa trước bia mộ, nhấc tay phủi đi đám lá cây vừa rơi lên bia mộ, Tống Vân Hồi nở nụ cười, nói:
"Mẹ, con và Tần Tiểu Thư tới thăm mẹ đây."
Cậu nhẹ nhàng khua khua bàn tay đeo nhẫn đối diện bia mộ, nói:
"Báo cho mẹ một tin tức tốt nhé, mẹ lại có thêm một đứa con trai rồi đấy."
Tống Vân Hồi liên miên một hồi, lúc dừng lúc kể, thi thoảng lại suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp, Tần Thư cũng rất phối hợp với cậu, tựa như thật sự đang trò chuyện phiếm cùng nhau.
Ánh nắng mặt trời hôm nay rất đẹp, trên bia mộ thậm chí còn có chút phản quang, Tống Vân Hồi tháo mũ xuống, Tần Thư thuận tay nhận lấy.
Ngay khi đã có mũ ép xuống, những sợi nên kiêu ngạo dựng thẳng vẫn cứ dựng thẳng, phấp phới đung đưa trong gió, mái tóc vốn sẫm màu lại phai nhạt đi đôi chút dưới ánh nắng mặt trời.
Tần Thư áp tay trên đỉnh đầu cậu giúp cậu ép chúng xuống, duy trì thể diện cuối cùng.
Thời tiết rất ấm áp, một khi bắt đầu tán gẫu thì rất khó dừng.
Đợi đến khi hai người rời đi, thời gian đại khái đã qua rất lâu.
Đội mũ lên lại cho Tống Vân Hồi, Tần Thư cúi xuống nắm chặt tay đối phương, cùng nhau chậm rãi quay về.
Nghĩa trang vốn là nơi ít người lui tới.
Hôm nay là ngoại lệ.
Hai người nắm tay nhau bước đi, đối mặt với một nhóm người.
Đám người rất đông, nhưng rất yên tĩnh.
Đi đầu là hai người đàn ông, người đàn ông trẻ tuổi đỡ người đàn ông lớn tuổi, mặt mày phẳng lạng ảm đạm.
Tống Vân Hồi liếc nhìn đám người một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Hai người nắm tay nhau, cứ vậy cùng đám người lướt qua nhau.
Trong nghĩa trang vẫn yên tĩnh một mảnh, chỉ có tiếng bước chân vụn vặt.
Tống Vân Hồi không quay đầu lại.
Tần Thư bên cạnh cúi đầu nhìn cậu, bàn tay đang nắm lấy tay đối phương khẽ siết chặt một chút, để đối phương cảm nhận được cảm giác tồn tại của anh.
Tống Vân Hồi hiểu ý anh.
Đây là cách đặc biệt đối phương dùng để biểu đạt sự an ủi và bầu bạn với cậu.
Nhưng lần này Tần Thư nghĩ sai rồi.
Cậu không hề sợ hãi, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.
Cậu đã có được thứ cậu muốn rồi.
Bóng dáng hai người càng lúc càng xa.
Đám đông đang chậm rãi tiến về phía trước dừng lại theo động tác của hai người đằng trước.
Tống Thành được Tống Vân Dương đỡ xoay người lại, mắt nhìn về phía bóng dáng của hai người đang dần dần đi xa, bàn tay đang lục lọi khắp người tìm mắt kính mình đeo lên.
Ông lục lọi rất gấp gáp, rõ ràng bàn tay có hơi run rẩy, quần áo vốn chỉnh tề bị lục lọi đến hơi ngổn ngang.
Nhưng ông không để ý nhiều như thế, chỉ nhìn theo hướng kia, tựa như muộn một bước cũng không được.
Những người khác nhận được ánh mắt ra hiệu của bác Trần bên cạnh tự giác tránh ra, nhích sang hai bên đường, để Tống Thành có thể nhìn rõ hơn.
Tống Vân Dương đỡ tay Tống Thành, mắt cũng dõi theo ánh mắt ông.
Vừa rồi lướt qua là Tống Vân Hồi.
Bất luận đối phương mặc thành dáng vẻ gì, bọn họ cũng nhận ra đối phương.
Bởi vì bọn họ vốn dĩ là người một nhà.
Kể từ lần trước bọn họ chưa từng gặp lại nhau, đối phương quả nhiên cũng không gọi điện thoại tới nữa.
Lúc nghe nói đối phương sắp kết hôn trong nhà còn vui mừng một hồi, cảm thấy có lẽ đây là cơ hội gặp mặt một lần.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là họ cảm thấy.
Sự thật là bọn họ không hề có mặt trong danh sách mời cưới của đối phương.
Bóng dáng hai người càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn của bọn họ.
Khoảnh khắc bóng người biến mất, trái tim vừa rồi như được gì đó lấp đầy chợt co rút đau đớn, tựa như có thứ gì đó đã từng tồn tại, sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Tống Thành ôm tim chầm chậm khom người.
Bác sĩ gia đình đứng trong đám người nhanh chóng tiến lại.
Anh ta lấy những thiết bị thường mang theo bên người ra khám bệnh, phát hiện chỉ là nhịp tim quá nhanh, liền lấy loại thuốc thông thường ra để đối phương uống.
Nhịp tim dần hòa hoãn, nhóm người yên tĩnh một mảnh.
Chậm rãi thở phào một hơi, dù phương hướng trước đó đã không còn ai nữa, nhưng Tống Thành vẫn cứ nhìn về phía đó, tựa như làm vậy vẫn có thể nhìn thấy người đã rời đi.
Bọn họ cũng chỉ có thể nhìn như vậy.
Lúc cách nhau gần như vậy cũng không dám nói chuyện, biết đối phương sẽ không quay đầu mới dám nhìn bóng lưng một cái.
Còn may, đối phương hình như sống rất tốt.
Nhìn qua trông còn tốt hơn so với khi ở nhà họ Tống.
"......"
Tống Thành trầm mặc chầm chậm thu mắt kính lại.
- -
Tống Vân Hồi và Tần Thư đã ngồi trên máy bay quay trở về.
Vốn dĩ khi thăm Hứa Văn Huệ xong còn dư ra chút thời gian, nhưng Tống Vân Hồi trước đó đã đồng ý hôm nay sẽ tìm thời gian giảng đề cho fan hâm mộ, nếu bọn họ vui chơi ở thành phố A đoán chừng sẽ chơi rất lâu, vừa về sẽ ngã quắp trên giường ngay, hẳn là muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi mất.
Cho nên cậu quyết định dựng thẳng người dậy trước khi gục ngã.
Ra khỏi cửa vào sáng sớm, lúc quay về đã là hai giờ chiều, qua quýt ăn xong bữa trưa, Tống Vân Hồi mở máy tính điều chỉnh thiết bị.
Cam Tử bị Tần Thư túm đi tiến hành kế hoạch giảm cân hợp lý, hơn nữa còn không thể trốn thoát, không có cách nào lên trên quấn lấy cậu, hoạt động chuẩn bị lần này tiến hành thuận lợi ngoài ý muốn.
Kéo giấy A4 qua, Tống Vân Hồi cầm bút ký tên đơn giản quẹt quẹt vài cái, cậu nhìn mấy nét bút mình quẹt, sau khi phát hiện không có vấn đề gì liền trực tiếp mở live.
Cậu trước đó tuy đồng ý hôm nay giảng đề, nhưng không có nói thời gian cụ thể, cậu vốn cho rằng còn cần phải đợi một khoảng thời gian nữa, kết quả vừa mở live lên đã bị lag một lúc, số người không ngừng tăng lên.
Các fan hâm mộ tiến vào trước hết theo thói quen vừa vào liền donate một làn sóng quà thưởng ngay, kết quả nửa ngày trời cũng không thấy phản ứng gì, sau đó mới liền nhìn thấy dóng chữ [Streamer đã tắt tính năng donate].
[Hu hu hu hóa ra Sữa Đậu Nành vẫn còn nhớ đến tài khoản này, đợi lâu lắm luôn á, còn tưởng rằng sẽ không đợi được cậu nữa hu hu]
[Vậy mà lại không thể donate? Không thể donate, buổi livestream chẳng phải tặng không sao]
[Sữa Đậu Nành! Muốn xem! Ảnh kết hôn!]
[Hay qué! Lại là thời gian học tập! Có thể ngủ một giấc ngon rồi!]
[Lại nói chiếc hoodie màu hồng này thật đẹp, là chiếc trong bức ảnh lần trước đúng không! Muốn cheap moment!]
[Em đã gửi đề ở tin nhắn riêng rồi á, quỳ gối cầu xin đáp án hu hu hu]
Tống Vân Hồi di chuột xem mấy tin nhắn riêng nhận được kể từ lúc mở live, lúc lần lượt xem từng đề bài lại phát hiện ra một số tin nhắn riêng tư khác, cậu ngẩng đầu lên nhìn bão bình luận, nói: "Hôm nay chỉ dành riêng cho việc học tập, thu liễm lại chút."
Giọng điệu cậu ôn hòa, đan xen chút nghiêm túc và đùa giỡn, không hề hùng hổ dọa người, lại mang theo chút tác dụng cảnh cáo, những người gửi mấy tin nhắn riêng không liên quan đến chủ đề hôm nay tự giác thu hồi tin nhắn.
Phần lớn còn lại đều là tin nhắn cầu cứu từ những người đang bị đề bài dằn vặt sống dở chết dở.
Tin nhắn vẫn đang không ngừng bật ra, cậu vẫn theo thông thường tạm tắt tin nhắn riêng, Tống Vân Hồi nhìn đề bài đầu tiên.
Cậu làm bài rất nhanh, mạch suy nghĩ cũng rất ngắn gọn, giảng xong vài đề bài lớn, miệng có hơi khô.
Muốn tạm ngưng một chút để xuống lầu rót cốc café, thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Là Tần Thư, anh đang buộc tạp dề, sau tạp dề vẫn là chiếc hoodie hồng nhạt kia, trên tay còn cầm theo cốc khủng long nhỏ của cậu.
Người đàn ông này thật sự hiểu cậu muốn chết.
Tống Vân Hồi nhận lấy cốc, lúc đến gần miệng cốc liền phát hiện bên trong không phải café cũng không phải loại trà dưỡng sinh trước đây cậu thường uống.
Cậu hỏi: "Đây là gì?"
Tần Thư đáp: "Trà dưỡng sinh, phương pháp pha chế mới, uống ngon hơn một chút, không đắng như trước, có lẽ em thích."
Tống Vân Hồi nhấp một hớp nhỏ, mắt thoáng mở to.
Sau đó liền giơ ngón cái lên.
Có được sự khẳng định từ bậc thầy Tống, Tần Thư mỉm cười, khom người sửa sang lại chiếc mũ hoodie bị ghế dựa cọ đến hơi lệch.