Trên lầu truyền đến tiếng bước chân.
Là Tống Vân Dương.
Mấy ngày nay xảy ra đủ thứ chuyện, mặt mày hắn lộ rõ sự mệt mỏi, trong tay xách theo vài phần tài liệu mới, có tài liệu của công ty, còn cả tài liệu liên quan đến sự việc lần này.
Bước đến bên cạnh sofa ngồi xuống, hắn nhìn Tống Thành, lại nhìn đủ loại tài liệu trên mặt bàn, sau đó chuyển tầm mắt về phía bác Trần.
Bác Trần hiểu ý hắn, lẳng lặng thu dọn đống tài liệu trên bàn.
Trợ lý bên cạnh tự giác nhận lấy tài liệu trong tay hắn.
"Ba vẫn chưa ăn cơm tối, bây giờ muốn ăn chút gì không ạ?"
Tống Thành nói không cần.
Khi cảm xúc đạt đến mức độ nhất định, no hay đói đều không còn cảm nhận được nữa.
Bác sĩ lại lần nữa đứng lên, nói: "Không còn sớm nữa, ngủ muộn không tốt cho sức khỏe, Tống đổng đã bận rộn cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Tống Thành xua tay, lại nhìn những người xung quanh, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Giọng ông như đã già đi rất nhiều trong những ngày vừa qua, nói: "Đúng, nên nghỉ ngơi thôi, mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi."
Ông chống sofa đứng dậy, dặn dò bác Trần: "Hiện tại đã muộn rồi, sắp xếp phòng cho bọn họ qua đêm trước đi."
Đám người giúp việc vẫn luôn đứng trong góc khuất tự giác bước ra, theo bác Trần đi thu dọn phòng ốc.
Tống Vân Dương theo sau Tống Thành bồi ông cùng lên lầu.
Trong nhà có cầu thang cũng có thang máy, bình thường bọn họ đều không dùng thang máy, thang máy phần lớn là người giúp việc dùng để tiện quét tước nhà cửa, nhưng hiện giờ Tống Thành không còn sức leo lầu, Tống Vân Dương giúp ông ấn mở cửa thang máy.
Lên lầu, đứng trước cửa phòng, Tống Thành quay đầu nhìn đứa con trai lớn đã có thể một mình chống đỡ một phương này của mình, khóe môi khép mở, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nhìn đối phương yên ổn vào phòng, sau khi khép cửa lại Tống Vân Dương liền xuống lầu.
Lúc xuống lầu đúng lúc bên dưới vang lên tiếng động.
Tống Tử Thư vốn đang quay phim bên ngoài trở về.
Sau khi y vào liền phát hiện phòng khách sáng trưng, nhưng những người bình thường ở phòng khách đều không ở đây, y liền túm lấy một người giúp việc hỏi người trong nhà đều đi đâu cả rồi.
Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ bùng nổ như vậy của Tống Tử Thư, người giúp việc úp úp mở mở nửa ngày vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, Tống Tử Thư quay đầu liền nhìn thấy Tống Vân Dương đang xuống lầu, y buông người hầu trong tay ra, chạy đến chất vấn Tống Vân Dương.
Y hỏi Tống Thành và Từ Vi đang ở đâu.
Tống Vân Dương từ trên cao nhìn xuống, nói: "Ba đã lên lầu ngủ rồi, Từ Vi đã chuyển ra ngoài, có khả năng đang ở khách sạn, cũng có khả năng đang ở nhà mới của bà ta."
Hắn trước đây ít nhất còn gọi một tiếng 'dì Từ', hiện tại thậm chí đã bắt đầu gọi thẳng tên họ bà ta.
Trước khi Tống Tử Thư lên tiếng, hắn tiếp tục cất giọng nhàn nhạt: "Cậu quay về đúng lúc lắm, hôm nào chuyển hộ khẩu đi đi."
Câu này chân chính đâm thẳng vào tim Tống Tử Thư.
Y không kịp nghĩ ngợi đến những thứ khác, mở miệng chính là: "Các người dựa vào đâu mà đuổi tôi đi!"
Câu đuổi đi này dùng rất vi diệu.
Tống Vân Dương nhìn y, vẻ mặt không vì cảm xúc bất chợt dâng cao của y mà có bất kỳ thay đổi nào, nói: "Tôi và Vân Hồi đã chuyển rồi."
Dù rằng sau khi hắn phát hiện Tống Vân Hồi đã chuyển ra, nhằm khiến hành động của đối phương bớt đột ngột và khiến người ta khó chịu nên mới chuyển theo, nhưng xét đến kết quả thì đúng là vậy.
"Tôi sang tên một căn nhà trong tay mình cho cậu, sau khi sang tên xong thì cậu tự mình chuyển ra ngoài đi."
Trong và ngoài lời nói tựa như việc chuyển hộ khẩu này chẳng qua chỉ là một hình thức tự lập, Tống Tử Thư ngược lại còn kiếm được một căn nhà.
Như thế cứ như Tống Tử Thư chuyện bé xé ra to, có thể nhìn ra được ngay trong lòng y vẫn luôn nghĩ gì.
Tống Vân Dương không ngạc nhiên chút nào.
Tống Tử Thư hiện tại đang trong trạng thái xúc động, đầu óc vẫn chưa kịp trở về, từ việc chuyển hộ khẩu cho đến nguyên nhân cơ bản nhất khiến hai người Tống Thành ly hôn.
Y muốn một lời giải thích.
Tình nghĩa nhiều năm như vậy, vì sao nói ly liền ly, không hề chừa lại chút tình cảm nào?
Nếu không ly hôn, vậy sẽ không có chuyện chuyển hộ khẩu này.
Lần này Tống Vân Dương nhìn thẳng vào mắt y, hỏi: "Cậu thật sự không biết?"
Câu này của hắn ngược lại mang theo chút cảm xúc.
Giọng điệu hắn hơi chập trùng, mỗi một chữ đều như gõ thẳng vào lòng người.
Tống Tử Thư vốn định hỏi ngược lại, lời đến bên miệng lại không tài nào thốt ra.
Y không có khả năng không biết.
Y vẫn luôn biết, nhưng vẫn luôn vờ như không biết, hưởng thụ hết thảy mọi thứ tốt đẹp.
Tống Vân Dương nói: "Gần đây thân thể ba không được thoải mái, bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, cậu tìm thời gian dọn dẹp đồ đạc một chút, tạm thời dọn đến căn nhà tôi cho cậu ở một thời gian đi."
Hắn nói rất dứt khoát, an bài cũng rất nhanh.
Đây rõ ràng là muốn đuổi người đi.
"Anh......"
Giọng Tống Tử Thư bất chợt cất cao, lại thình lình gặp phải vẻ mặt Tống Vân Dương, thanh âm nhất thời hạ xuống.
Tống Vân Dương làm động tác tay im lặng với y.
Sau ngón tay đó là một đôi mắt không chút cảm xúc.
Tống Tử Thư bỗng hiểu ra.
Trong nhà này người lạnh lùng nhất không phải Tống Vân Hồi, cũng không phải Tống Thành và y, mà là Tống Vân Dương.
Hắn chỉ để ý những chuyện hắn cho là quan trọng, trước đây có thể là do duy trì vẻ ngoài hài hòa đầm ấm của gia đình nên hắn mới dung túng chăm sóc y, tận lực thỏa mãn nhu cầu của hắn, đồng thời cũng tôn trọng Từ Vi như một đứa con trai chân chính.
Nhưng bây giờ mục tiêu của hắn đã thay đổi, có lẽ là vì Tống Vân Hồi, cũng có thể là vì Tống Thành, những việc từng nỗ lực làm trước đây đều quả quyết vứt bỏ, cùng bị vứt bỏ chung còn có y và Từ Vi.
Những quan tâm và chăm sóc vô hạn ngày trước chỉ để bảo vệ gìn giữ mục tiêu của hắn, mà không phải thật sự xem y như một đứa em trai chân chính. Ngay cả Tống Vân Hồi còn có tình người hơn hắn. Sự quan tâm và nhường nhịn lúc nhỏ của cậu ít nhất cũng xuất phát từ đáy lòng.
Tống Tử Thư bất giác run rẩy một trận.
Người này có thể giả vờ nhiều năm như vậy mà không một ai nhận ra. Đã là một loại đáng sợ ở mức độ khác.
Khí thế lúc y vừa vào cửa đã hoàn toàn bay biến.
Tống Vân Dương lướt qua người y, ánh mắt thậm chí còn không thèm liếc y một cái, nói: "Về sau tùy cậu muốn làm gì, cũng đừng ồn đến ba."
"Lúc đi cũng đừng lảng vảng trước mặt ba."
Hắn cứ vậy rời đi mất.
Tống Tử Thư đứng nguyên tại chỗ, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn xem đối phương rốt cuộc đi đâu.
Sau đó có người giúp việc thấy y cứ đứng đực ra đó nửa ngày, có lòng tốt đưa y về phòng, đánh vỡ trầm mặc chết chóc nãy giờ.
Về đến phòng khóa trái cửa, Tống Tử Thư nhìn căn phòng quen thuộc, bỗng cảm thấy nó thật xa lạ.
Y muốn ngủ một giấc, muốn trốn tránh, ngủ một giấc dậy biết đâu mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, nhưng hôm nay đã ngủ rất lâu, tinh thần y vẫn còn hưng phấn, không hề buồn ngủ tẹo nào.
Ánh mắt Tống Vân Dương chợt lóe qua trong đầu y.
Tống Tử Thư dời mắt nhìn vali đặt dưới gầm giường, hai tay bất giác siết chặt.
Bên ngoài ánh đèn thành thị.
Từ Vi không đi đâu cả, bà ta vốn đang ở tạm trong một khách sạn gần đó, kết quả có người đến tìm bà ta.
Là cảnh sát.
Tống Vân Dương từng nói với bà ta nếu thành thật ly hôn hắn sẽ không làm những chuyện dư thừa khác.
Nhưng hắn không làm không có nghĩa cảnh sát sẽ không tra ra.
Không còn che chở, những việc bà ta làm trước đây đều dễ dàng bại lộ.
Cảnh sát vốn điều tra theo hướng xem bà ta như người bị hại trong vụ tống tiền kia, nhưng càng điều tra càng thấy không đúng, cuối cùng đi đến quyết định đưa bà ta về đồn cảnh sát.
Bà ta có tiền mời luật sư giỏi cũng có tiền nộp bảo lãnh, tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là ở đây thêm vài ngày mà thôi, sau đó có thể rời đi.
Nhưng so với cái này, chuyện bà ta càng để ý hơn là cái nhìn của người khác.
Nếu có người biết bà ta vào đồn cảnh sát, hình tượng bà ta vất vả rầy dựng bao năm qua sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.
Mỗi người đều có kết cục riêng.
***
Sau khi tiết trời dần ấm lên, nhà Tống Vân Hồi cuối cùng cũng sắp sửa sang xong, chỉ thiếu mỗi phần kết thúc công việc.
Tần Thư trước đó đã bắt đầu bận rộn, anh phải bay khắp nơi, bận bịu rất lâu, hôm nay sẽ về nhà, sau khi về sẽ nghỉ ngơi vài ngày, vừa hay có thể bắt kịp công đoạn kiểm tra kết thúc công việc này.
Dù trong nhà vẫn còn đặt rất nhiều vật liệu xây dựng, bụi bặm vụn gỗ và sơn lót vẫn còn bên trong, nhưng đã có thể nhìn ra dáng vẻ đại khái của căn nhà.
Các thợ xây dựng nói hôm nay và ngày mai là có thể hoàn thành xong phần kết công việc.
Hôm nay thời tiết rất tốt, Tống Vân Hồi đứng ở ban công cách một lớp kính cửa sổ nhìn Cam Tử đang parkour ở phòng cách vách, cậu híp mắt, nở nụ cười.
Cam Tử cũng chú ý thấy cậu, nhóc chạy đến trước cửa sổ bắt đầu đập đập lay lay cửa sổ thủy tinh.
Nhóc lay mãi không được, trông có vẻ hơi sốt ruột, còn rất tủi thân.
Nhịn không được cười ra tiếng, Tống Vân Hồi xoay người vào phòng, dọc theo cầu thang xuống lầu.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh rọi vào phòng, chiếu lên sàn nhà làm bằng gỗ, nhuộm lên một mảnh rực rỡ.
Chỗ huyền quan cũng rất sáng sủa.
Tống Vân Hồi mở cửa.
Những cơn gió mang theo hơi thở ấm áp thổi qua, màu xanh biêng biếc đã bắt đầu xuất hiện trong sân vườn.
Có một người đang đứng ngoài sân, trong tay còn cầm theo một bó hoa buộc ruy băng hồng nhạt.
Cánh hoa màu trắng mềm mại tươi mới, toát ra sức sống mạnh mẽ.
Sau bó hoa tươi là một gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Chung Hứa sau lớp hoa tươi nói: "Đã lâu không gặp."
Tống Vân Hồi không tiếp lời hắn, nói: "Nếu nhớ không nhầm thì chúng ta mới gặp cách đây không lâu."
Cậu hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
Chung Hứa đưa hoa về phía cậu.
Tống Vân Hồi không nhận hoa của hắn.
"Không thích sao?"
Chung Hứa có hơi tiếc nuối, "Anh nhớ em trước đây rất thích hoa."
Hắn nói, "Vậy lần sau anh đổi loại hoa khác nhé."
Tống Vân Hồi nhìn Chung Hứa.
Đối phương cũng đang nhìn cậu.
Tuy đang mỉm cười nhàn nhạt nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy nghiêm túc.
Đuôi mắt Tống Vân Hồi hơi nhíu lại, trong lòng có một suy đoán không có khả năng lắm, hỏi: "Anh đây là thật sự......"
Lần trước lúc tình cờ gặp đối phương tuy hắn từng nói muốn ở bên nhau, nhưng cậu chưa từng đặt trong lòng, cũng cảm thấy đối phương không thật sự có ý này.
Nhưng bây giờ cậu không chắc.
"Tống Vân Hồi có phải em bị ngốc không đấy."
Chung Hứa mặt mày anh tuấn, cười một tiếng, "Nếu anh không nghiêm túc muốn theo đuổi em thì sẽ chạy tới đây à?"
Hắn cười cười, nhưng ánh mắt lại chưa từng dời khỏi người đứng ở cửa.
Lại là giọng điệu quen thuộc kia.
Kể từ sau khi xảy ra mâu thuẫn, bọn họ rất ít khi trò chyện với nhau như thế này, càng nhiều hơn là trầm mặc và những câu nói lời ít ý nhiều không chút tình cảm.
Lười nhác giữa đầu mày Tống Vân Hồi biến mất, cuối cùng cũng nghiêm túc lên đôi chút.
Đón lấy ánh mắt của đối phương, cậu nói: "Chúng ta không có khả năng."
Lần này cậu nói rất nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ một, mỗi một chữ đều được thốt ra rất dứt khoát.
Nụ cười trên mặt Chung Hứa chợt cứng đờ, nhưng sau đó hắn vẫn cười nói: "Sao lại không có khả năng? Trước đây em theo đuổi anh, lần này đổi thành anh theo đuổi em, sao lại không có khả năng chứ?"
Tống Vân Hồi trần thuật sự thật: "Giữa chúng ta đã sớm không còn tồn tại loại tình cảm trước đây nữa, anh hẳn là biết rõ."
Chung Hứa không thừa nhận, "Tình cảm mất đi có thể bồi dưỡng lại."
Nhìn ra được lần này hắn rất kiên định.
Tống Vân Hồi cuối cùng nói:
"Tôi và Tần Thư đã ở bên nhau rồi."
Hôm nay ánh nắng mặt trời ấm áp, cậu đứng dưới ánh nắng, mặt mày uể oải lười nhác, trên người khoác áo ấm màu trắng, hết thảy trông rất mềm mại ấm áp.
Nhưng lời cậu thốt ra lại đóng băng mọi thứ.
Độ cong khóe môi Chung Hứa dần dần xụp xuống.
Hắn không tin, cho rằng đây chỉ là cái cớ qua loa với hắn.
Trong bầu không khí không tiếng động như đối đầu nhau này, chợt có tiếng bước chân từ xa đến gần.
Chung Hứa quay đầu, liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đi tới, nhịp bước rất nhanh, vừa đi vừa tháo ba lớp che mặt xuống.
Là Tần Thư.
Chung Hứa lại quay đầu, nhìn thấy Tống Vân Hồi vốn đang đứng cạnh cửa như thả lỏng hơn, hơi ngửa ra sau lười biếng dựa lên tường, mỉm cười.
Cậu cũng đang nhìn về phía Tần Thư.
Tần Thư đang đi về phía này.
Chung Hứa đang nhìn anh, anh cũng chú ý thấy tình hình bên này.
Chung Hứa ôm hoa, cứ vậy nhìn đối phương lướt qua mình, tự nhiên đứng bên cạnh Tống Vân Hồi.
Bọn họ trông rất xứng đôi.
Chung Hứa cứ vậy nhìn tay Tần Thư thuần thục móc lấy ngón tay Tống Vân Hồi, sau đó đan xen mười ngón, cúi đầu hỏi:
"Đây là?"
Gió hình như đã ngừng thổi một chút, sau đó bỗng nổi lớn.
Bó hoa trắng nõn bị rơi trên đất, những cánh hoa nở rộ rơi rụng, lá bị gió thổi cuốn đi mất.
Chung Hứa bất ngờ ra tay.
Như mang theo sự tàn nhẫn được ăn cả ngã về không, hắn xuống tay không chút lưu tình.
Tình cảnh rất hỗn loạn, động tĩnh lớn đến mức các thợ sửa nhà trong nhà cũng nghe thấy, đều rướn người qua ban công ngó tình hình dưới lầu, trợn to mắt.
"......"
Cuối cùng ba người cùng nhau xuất hiện tại bệnh viện.
Trong phòng bệnh an tĩnh, Tần Thư đã băng bó xong, nửa thân trên đơn giản khoác áo, trầm mặc ngồi một bên.
Chung Hứa thì để trần nửa thân trên, bác sĩ vẫn đang xử lý vết thương cho hắn.
Tống Vân Hồi ngồi trên ghế cạnh cửa, ôm cánh tay nhìn cảnh tượng trong phòng.
Bác sĩ là một vị đã có tuổi, mái tóc hoa râm, cũng không quan tâm đến bầu không khí quỷ dị trong phòng, tự nói chuyện một mình:
"Người trẻ tuổi bây giờ vẫn nên ít đánh nhau ẩu đả chút đi, mọi người đều là bạn bè cả, ra tay cũng phải có chừng mực chứ......"
Chung Hứa lạnh mặt không nói chuyện, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Thư.
Tống Vân Hồi ngước mắt nhìn hắn, "Vẫn muốn đánh tiếp à? Đợi lát tôi tới đánh với anh."
Hắn và anh đã từng đánh nhau, lúc đánh nhau gây ra động tĩnh lớn hơn người bình thường rất nhiều, suýt chút nữa thu hút cả bảo vệ đến.
Vừa vặn cậu cũng từng đánh nhau, nếu muốn đánh tiếp, cậu có thể bồi.
Nhìn ra cậu đã có hơi xúc động, Chung Hứa không lên tiếng, thu hồi tầm mắt.
Thời gian cả buổi sáng dây dưa tại bệnh viện.
Xử lý vết thương của hai người xong cộng thêm một đống chuyện kế tiếp, đợi đến khi có thể xuất viện Tống Vân Hồi không để Tần Thư động tay, tự mặc áo khoác đội mũ đi mua khẩu trang y tế.
Vật dụng của Tần Thư từ sớm đã không biết ném đi đâu trong trận hỗn loạn kia, bọn họ đến đây gấp, cũng không mang theo thứ gì, may mà lúc tới trong bệnh viện không có ai quay chụp lại, nhưng lúc về thì không chắc.
Xa quá không lấy được thì mua đỡ hai chiếc khẩu trang y tế là được.
Lúc mua khẩu trang về thì phát hiện trong phòng vẫn yên tĩnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ không xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Chung Hứa trông còn khó coi hơn trước khi cậu đi, hắn đã quen thu liễm cảm xúc trước mặt người khác, hôm nay giống như đã mất kiểm soát.
Vẻ mặt Tần Thư ngược lại không có biến hóa gì, nhưng Tống Vân Hồi vẫn nhìn ra cảm xúc của anh có hơi nhấp nhô.
Bác sĩ ở một bên kê đơn, chỉ là tay cầm bút có hơi run.
"......"
Vừa rồi hẳn là suýt chút nữa lại đánh nhau.
Tần Thư đã mặc quần áo lại xong xuôi, Tống Vân Hồi để Tần Thư ngồi ổn thỏa, cúi đầu rũ mắt đeo khẩu trang giúp anh.
Cậu không nhịn được, vươn tay dùng sức bứt một sợi tóc của Tần Thư.
Tóc người này cứng ghê.
Tần Thư cứ vậy mặc cậu bứt.
Bứt một sợi xong liền phủi phủi tay, cậu nói: "Đi thôi."
Tần Thư đứng dậy, nhưng lần này hai người không nắm tay nữa.
Tay anh còn quấn băng, Tống Vân Hồi không chạm vào.
Lúc ra khỏi cửa Tống Vân Hồi quay đầu định nói gì đó, Chung Hứa vẫn đang mặc quần áo, sau khi nhìn thấy ánh mắt cậu liền nhếch miệng.
Bản thân hắn vẫn khó chơi như vậy, tựa như lời gì đó đều không lọt nổi vào tai.
Cậu liền không muốn nói nữa.
Lúc đi là cậu lái xe, về cũng vậy.
"......"
Tần Thư ngồi bên cạnh, nhìn cậu tiện tay nhét bằng lái xe vào ngăn để đồ trong xe.
Thì ra Tống Vân Hồi đúng thật cần phải mang theo bằng lái xe khi ra ngoài.
Tống Vân Hồi kéo thắng đánh vô lăng, nghiêng mắt nhìn anh một cái.
Biết chắc có lẽ sẽ bị phê bình, Tần Thư cũng nhìn cậu.
Tống Vân Hồi đã thu mắt nhìn kính chiếu hậu, cười cười, nói:
"Anh vẫn giống như hồi cấp ba nhỉ."
Không phải phê bình, mà là một câu nói ngoài ý muốn.
Đôi đồng tử sẫm màu chợt nổi sóng, Tần Thư nhìn gương mặt cậu, rất nhiều lời đều mắc kẹt tại cuống họng, cuối cùng anh cười theo, chỉ nói:
"Vậy sao."
Lúc quay về nhà lần nữa thì đã là buổi chiều.
Vừa mở cửa, nghênh đón bọn họ chính là 'nhãn dán' đầu mèo con rơi lệ bản hiện thực.
Tống Vân Hồi: "......"
Động tác mở cửa của Tống Vân Hồi chợt cứng đờ.
Lúc này cậu mới nhớ ra sáng nay vốn định bồi Cam Tử chơi.
Gương mặt lông xù của Cam Tử tủi thân thành một cục, nhóc từng bước loạng choạng bước tới như như đóa hoa cúc nhỏ lung lay trong gió vươn móng vuốt muốn ôm, động tác vươn móng còn mang theo ấm ức.
Tống Vân Hồi khom người xuống bế mèo nhỏ, vừa ôm vừa dỗ.
Đầu mèo nhỏ cọ cọ trên vai cậu, lần này ngay cả kêu cũng không thèm kêu nữa, cứ cọ loạn dán dán mãi thôi.
Đã qua nửa buổi chiều, Tống Vân Hồi vẫn đang ôm mèo nhỏ không rời tay, Tần Thư vốn định đi nấu cơm, lại bị cậu gọi lại, không cho đi.
Cuối cùng hai người cùng gọi thức ăn ngoài, để bù đắp cho Cam Tử, bọn họ còn đút nhóc ăn nhiều thêm chút thức ăn khô cho mèo.
Cam Tử bị đồ ăn thu phục.
Tần Thư đã tan làm, Tống Vân Hồi vẫn chưa, cậu dành nửa buổi chiều còn lại khóa trái cửa phòng xử lý công việc cho xong, xong xuôi cậu thay quần áo xuống lầu xắn tay áo lên nấu cơm tối.
Tay Tần Thư bị thương, nhưng anh nói không có ảnh hưởng gì, cuối cùng mọi chuyện diễn biến thành Tống Vân Hồi rửa thức ăn còn anh xào rau.
Tống Vân Hồi rửa rửa một hồi lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
Như vậy hình như cũng có khác gì bình thường đâu nhỉ?
Tóm lại cơm tối cứ vậy được nấu xong xuôi.
Ăn cơm tối xong rửa bát, tiếp đó chính là thời gian nghỉ ngơi vui vẻ.
Hôm nay Ăn Cỏ lại khôi phục cập nhật, Tống Vân Hồi ôm điện thoại nằm trên sofa, bắt đầu vui vẻ đọc mẩu truyện tranh nhỏ.
Theo như kinh nghiệm 'lâu năm' của cậu, công ty có bao nhiêu không làm người thì mẩu truyện tranh nhỏ có bấy nhiêu hài hước.
Nhìn ra được hôm nay lại là một ngày công ty không làm người.
Tống Vân Hồi xem từ đầu đến cuối, lại theo thói quen gõ sáu chữ [ha].
Gửi xong sáu chữ [ha] cậu quay trở lại xem cột truyện cuối cùng.
Cột truyện cuối cùng là Ăn Cỏ tiện tay vẽ, là một bé cá muối vui vẻ với cặp chân ngắn củn chạy băng băng, tưởng rằng bản thân đang chạy tới cổng lớn tương lai, kết quả cổng lớn lại là miệng mèo, những ngôi sao sáng lấp lánh trên cổng lớn là nước dãi của tên mèo kia.
Có hơi lạ là, không chắc lắm, xem thêm lần nữa.
Đang xem lại thì Trần Thần liền gửi hai tin nhắn đến cho cậu.
Cậu tiện tay ấn vào đọc.
Đối phương gửi đến hai bức ảnh.
Một bức là bé cá muối đang chạy băng băng, bức còn lại là miệng mèo lớn.
[Không có giề, chỉ muốn cho cậu xem avatar tôi mới vẽ thôi]
Anh ta còn vờ vĩnh nói một câu:
[Chào giá 19999, nếu cậu yêu đương vừa hay có thể cho cậu và đối tượng của cậu dùng miễn phí, thiệt nà tiếc (cười khẽ)]
Tống Vân Hồi đổi tư thế ngồi trên sofa, giơ tay gõ chữ.
[Rất tốt, tôi lưu rồi, cảm ơn]
Đối phương gửi sang một [?].
[Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?]
Tống Vân Hồi vẫy tay với Tần Thư đang đi ngang qua.
Tần Thư rất phối hợp đi tới.
Tống Vân Hồi nắm lấy tay anh chụp ảnh, còn rất tốt bụng nắm rất khẽ, không dùng sức.
Ngược lại là Tần Thư theo thói quen dùng chút sức.
Tống Vân Hồi chụp xong liền buông tay đối phương ra tự do hoạt động.
Đuôi lông mày Tần Thư khẽ nhướn: "?"
Tống Vân Hồi giải thích một câu với anh, "Chụp ảnh kiếm tiền."
Giọng điệu này nghe chẳng khác gì sắp gửi bản thảo cho đám paparazzi.
Tống Vân Hồi không gửi bản thảo cho paparazzi, cậu gửi ảnh cho Trần Thần.
Phản ứng của đối phương không khác gì trước đây.
Chỉ là chấm hỏi từ một cái đổi thành mười cái.
Cũng hồi âm đối phương một cái icon cười khẽ, Tống Vân Hồi nâng điện thoại lên cao, cố gắng để Tần Thư nhìn rõ, hỏi:
"Cái này nhìn vui không?"
Tần Thư nhìn màn hình rồi lại nhìn cậu.
"......"
Chưa đầy hai phút sau, avatar mới của WeChat ra lò.
Chọn tới chọn lui, cậu tự mình chọn avatar mèo lớn, ảnh bé cá muối còn lại liền rơi lên đầu Tần Thư.
Sau khi chọn avatar xong, hai người rất có cảm giác nghi thức gửi cho nhau một gói biểu tượng cảm xúc.
Tần Thư nhân tiện nhìn thấy ghi chú Tống Vân Hồi điền cho anh.
[AAA Cần tổng chuyên bán sỉ Cam]
Anh khẽ mỉm cười.
Quả nhiên có người từ cấp ba đến hiện tại, phong cách lấy tên xưa nay đều chưa từng thay đổi.
Tống Vân Hồi không nhìn ghi chú Tần Thư điền cho mình cũng biết đó là gì.
Dù sao cũng là trước đây cậu tự tay ghi vào.
Tần Thư nhìn hàng chữ [Đẹp trai số một vũ trụ] trên điện thoại, sau đó lấy cốc nước qua uống một hớp.
Tống Vân Hồi cũng kéo sang uống một hớp, sau đó ngay lập tức chết máy.
Nước là màu nâu, cậu còn tưởng rằng là café, không ngờ tới lại là thuốc, còn rất đắng.
Tần Thư nhét cho cậu viên kẹo.
Vừa cho kẹo vào miệng, một cuộc điện thoại liền gọi tới.
Không cần nghĩ cũng biết là Trần Thần.
Cậu vừa nhai kẹo trong miệng vừa nhận điện thoại, điện thoại của Tần Thư bên cạnh cũng reo lên, anh bèn đứng dậy bắt máy.
Hiện giờ cả người Trần Thần vẫn đang trong trạng thái hỗn độn, một câu mười chữ, hết phân nửa trong đó trợ từ ngữ khí.
Anh ta vẫn đang nỗ lực xác nhận thứ mình vừa thấy.
Đợi đến khi chân chính xác nhận xong, anh ta liên tục thốt ra mấy tiếng 'khá lắm, cừ lắm, tốt lắm', sau đó bắt đầu trách móc Tống Vân Hồi vậy mà không nói chuyện này cho anh ta biết đầu tiên.
Tống Vân Hồi xách điện thoại ra xa, lẳng lặng nghe đối phương trách móc, nhỏ giọng ngáp một cái.
Bên Tần Thư nhận được cuộc gọi từ bên kia đại dương.
Là phu nhân Diệp Mẫn gọi tới.
Bà sắp đi làm, theo lý mà nói nên bận tối mặt tối mày, nhưng bà lại có thể chú ý thấy vài chuyện vặt vãnh trong lúc đang bận rộn.
Ví như chuyện bất thình lình cùng thay avatar này.
Bà có hơi kích động, lại có chút thần bí thấp giọng, hỏi:
"Avatar của hai đứa là lấy ở đâu vậy? mẹ đây cũng muốn thay avatar cho acc nhỏ của mẹ."
Bà như quan tâm đến gì đó, nhưng tựa như cũng không quan tâm đến.
Tần Thư nhất thời không biết nên nói trọng tâm bà bị lệch vào thời khắc mấu chốt hay nói bà vậy mà còn có cả acc nhỏ.
Anh hỏi: "Mẹ không còn gì muốn nói sao?"
Diệp Mẫn nói 'có', bà nói: "Mẹ cảm thấy đầu mèo lớn kia rất đáng yêu."
Đây là dấu hiệu bắt đầu nói về sở thích của mình rồi đây.
Đối phương đã bắt đầu nói ra mong muốn của mình về một chiếc avatar mới thú vị, Tần Thư lắng nghe, cuối cùng cũng tìm thấy khoảng trống đối phương nghỉ xả hơi, nói:
"Bọn con ở bên nhau rồi."
Đầu dây bên kia nháy mắt an tĩnh.
--