Đây là lần họ mất liên lạc lâu nhất.
Kể từ khi đối phương nhập viện, bọn họ dường như đã đi trên hai con đường khác nhau.
Xoay cốc rượu trong tay một vòng, Trương Giả nhìn Chung Hứa.
Người này rất hiếm khi lộ ra biểu cảm như vậy.
--Ít nhất thì anh ta chưa từng thấy qua.
Xong, lần này thật sự để tâm rồi.
Trương Giả bình thường ong bướm đã quen, không hiểu loại tình cảm này, nhưng đôi khi có một số chuyện người ngoài cuộc lại rõ ràng nhất.
Ít nhất thì anh ta biết mấy kiểu giận dỗi thông thường sẽ không ầm ĩ lâu như hai người này.
Chuyện này không thể định nghĩa đơn giản là người nọ đang cáu kỉnh.
Anh ta nhìn trên dưới Chung Hứa một hồi, sau đó hỏi:
"Lần trước cậu gặp mặt cậu ta là khi nào?"
Chung Hứa trầm mặc.
Lần gặp mặt trước của bọn họ đã là rất lâu rồi, hắn bận, đối phương cũng bận, cảm thấy thời gian về sau còn nhiều, cho nên cũng không đặc biệt đi tìm đối phương.
Trương Giả thấy hắn trầm mặc liền ý thức được gì đó, bèn đổi cách hỏi khác:
"Vậy lần cuối các cậu nói chuyện là nói gì thế? Ý tôi là trước khi hai người các cậu trở thành như bây giờ."
Chung Hứa đương nhiên nhớ lần đó bọn họ đã nói gì, nhớ rất rõ là đằng khác.
Khi đó đã là rất lâu về trước, hai bọn họ nói chuyện qua điện thoại.
Lúc đó tin đồn đối phương đẩy người xuống nước ngày càng rầm rộ trên mạng, hắn không ngờ đối phương vậy mà lại có thể làm ra loại chuyện này, hắn gọi tới hỏi cậu rốt cuộc đang nghĩ gì.
Đối phương không nghĩ gì cả, giọng điệu nhàn nhạt, không giống như từng ăn năn, cũng không giống thẹn quá hóa giận, cậu chỉ nói một câu:
"Quả nhiên anh cũng nghĩ như vậy."
Sau đó cuộc trò chuyện giữa bọn họ kết thúc.
Giọng của đối phương có hơi khàn nhưng ngữ điệu lại rất ung dung, ung dung đến mức khiến hắn tưởng rằng đối phương hoàn toàn không biết hối lỗi, cũng không cho rằng đối phương đặt lời nói của hắn trong lòng, xem cuộc trò chuyện lần này cũng như bao cuộc gọi thông thường khác.
Cũng chính vì vậy nên hắn hoàn toàn không nhận ra vào lúc ấy mọi phương thức liên lạc của mình đều đã bị cậu block hết thảy.
Đây là lần đầu tiên người nọ không chừa lại bất kỳ tình cảm và thể diện nào cho hắn.
Trương Giả nhìn vẻ ngoài áo mũ chỉnh tề và ánh mắt vẫn lý trí bình tĩnh trước sau như một của Chung Hứa, hỏi tiếp:
"Cậu và cậu ta quen biết nhiều năm như vậy, đã từng nghiêm túc xin lỗi tử tế chưa?"
......
Quang ảnh sáng tối trong quán bar mờ mờ ảo ảo, tràn ngập hương cồn mê loạn.
Trong gian phòng an tĩnh ấm áp, Tống Vân Hồi ngồi nghiêng người trên sofa, trong lòng còn ôm Cam Tử, trước mặt còn bày một quyển sách.
Cậu cúi đầu kiên nhẫn giảng giải cho Cam Tử:
"......Con xem tần số này cách biệt 1024 lần, cho nên chúng ta có thể nhìn ra A chắc chắn có hiệu suất cao hơn. Nhưng đồng thời bên trong lại có một vài chênh lệch, con không thể chỉ nhìn tần số mà tiến hành lựa chọn."
Cậu giảng giải rất kỹ càng chi tiết, giọng nói cũng rất dịu dàng, miễn cưỡng xem như một thầy giáo người gặp người khen.
--Nhưng mèo nhỏ không cho là vậy.
Cam Tử mở to cặp mắt tròn xoe, ánh mắt nhìn quyển sách toàn chữ là chữ này mà tràn đầy mờ mịt và sang chấn, trong đó còn có cả luống cuống không biết làm sao.
Nhóc muốn trốn nhưng trốn không thoát.
Tống Vân Hồi vây mèo nhỏ trong lòng, vừa xoa đầu nhóc con vừa giảng bài.
Hôm nay cậu và Cam Tử dù sao cũng phải có một đứa ngã xuống trước.
Mấy ngày nay chế độ 'làm việc' và nghỉ ngơi của Cam Tử đã lặng lẽ thay đổi, ban đầu bọn họ ngủ nhóc con cũng ngủ, bây giờ nhóc con đã bắt đầu cuộc sống sinh hoạt ngủ trễ dậy trễ, lúc bọn họ vẫn đang chìm trong mộng đẹp thì nhóc ta lại bắt đầu chơi parkour.
--Ý tứ của việc ngủ trễ dậy trễ là lúc bọn họ đi ngủ thì nhóc chơi parkour, lúc bọn họ thức dậy thì nhóc lại mơ mơ màng màng đi ngủ.
Sáng sớm nay cậu nghe thấy động tĩnh ở cửa của Cam Tử không phải vì Cam Tử dậy sớm mà là vì nhóc con căn bản không ngủ cả đêm, sau khi lay tỉnh cậu liền tự mình chạy vào ổ đánh một giấc.
Tống Vân Hồi sâu sắc cảm thấy như vậy không ổn tí nào.
Nhảy quảng trường xong trở về liền nhìn thấy Cam Tử đã ngủ dậy, ăn uống xong xuôi nhìn qua tinh thần sáng láng đang làm chuẩn bị parkour cho tối nay, cậu quyết định bất luận như thế nào đi nữa cũng phải ngăn chặn không cho thói quen này tiếp tục phát triển.
Cậu quyết định cho Cam Tử đọc sách.
Sách là nấc thang để mèo nhỏ tiến bộ, không chỉ có thể mở rộng tri thức cho mèo nhỏ, nói không chừng còn có thể khiến mèo nhỏ nhanh chóng tiến vào giấc ngủ,
Sách là của cậu, vừa vặn còn gần nửa đoạn phía sau chưa xem xong, đúng lúc có thể vừa giảng cho mèo nhỏ vừa xem.
Trên gương mặt lông xù của Cam Tử đều là khiếp sợ.
Mèo nhỏ không biết vì sao bản thân nhất định phải học hành chăm chỉ, nhóc nỗ lực chơi đùa với Tống Vân Hồi, vừa đáng yêu vừa nũng nịu kêu miao miao hai tiếng, nhưng đều vô dụng.
Tống Vân Hồi vỗ vỗ đầu mèo nhỏ, nói:
"Không hứng thú với chỗ này hửm? Không sao cả, vậy chúng ta xem thử *mạch so sánh nha."
(*) Mạch so sánh hay Comparator, còn gọi là Op-Amp Comparator trong kỹ thuật điện tử là phần tử thực hiện so sánh hai giá trị điện áp hoặc dòng điện đưa tới ngõ vào thuận và đảo, và cho ra kết quả nhị phân biểu hiện giá trị thuận có lớn hơn không (wikipedia) (=)))))))) thật độc éc)
Tần Thư bưng cốc nước từ phòng bếp đi ra nghe thấy giọng cậu liền cười cười, khom người đưa cốc nước trong tay cho cậu.
Tống Vân Hồi nhận lấy cốc nước uống một ngụm.
Là sữa dâu, thơm thơm ngọt ngọt.
Tần Thư nói: "Thức uống giúp bôi trơn cổ họng, thầy Tống vất vả rồi."
Thầy Tống bình chân như vại lại uống thêm ngụm nữa, bên mép còn lưu lại vòng râu trắng, nhưng vẫn duy trì uy nghiêm của một vị thầy giáo, đáp:
"Không vất vả, việc nên làm."
Tần Thư lấy khăn giấy đưa cho cậu.
Lau đi vòng râu trắng bên mép, Tống Vân Hồi tiếp tục cúi đầu giảng bài cho Cam Tử.
Cam Tử ngẩng đầu nhìn Tần Thư, trong mắt mang theo nghi ngờ và tủi thân.
Người ta có sữa thơm phưng phức, sao nhóc lại chẳng có gì để uống.
Tần Thư ôm Cam Tử lên đút sữa chua chế biến riêng dành cho thú cưng cho nhóc nhấm nháp.
Tuy không nhiều nhưng cũng đủ để mèo nhỏ nhăm nhăm đến thỏa mãn.
Ăn uống no say xong, Cam Tử lại lần nữa bị ôm về sofa.
Đôi mắt tròn xoe vốn đang mở to của bé mèo dần dần thu nhỏ, mí mắt từ từ rũ xuống.
Mãi đến khi mắt Cam Tử sắp nheo thành một đường chỉ, Tống Vân Hồi lúc này mới chậm rãi nhỏ tiếng, cuối cùng nhẹ nhàng gấp quyển sách lại.
Mèo nhỏ bắt đầu ngáy o o.
Tống Vân Hồi ngước mắt nhìn Tần Thư, dựng thẳng ngón tay cái lên tỏ ý đại công cáo thành.
Tần Thư cũng dựng ngón cái lên với cậu, cách không trung khẽ ấn một cái.
Đặt mèo nhỏ vào ổ của nhóc nhân tiện đắp chăn nhỏ lên, thầy Tống bận bịu cả ngày lau đi mồ hôi không hề tồn tại, nói:
"Thời gian không còn sớm nữa, ngủ thôi."
Tần Thư gật đầu.
Hai người cùng rón rén lên lầu.
Mãi đến khi mở cửa phòng ra, sau khi mở đèn lên, Tống Vân Hồi nhìn một mảnh giường chiếu đỏ rực kia, cuối cùng cũng nhớ ra sáng nay đã xảy ra chuyện gì.
Tần Thư thấy cậu cứ đứng mãi ở cửa phòng, vì thế tiến lên phía trước, hỏi:
"Sao thế?"
Anh thuận theo tầm mắt Tống Vân Hồi nhìn qua.
"......"
Hai người cùng nhìn chiếc giường (cưới) kia.
Tống Vân Hồi xoa xoa cằm, thoáng suy tư, kế đó chỉ về phía đầu giường, nói:
"Chỗ đó thiếu một thứ."
Tần Thư hỏi thiếu gì.
Tống Vân Hồi đáp: "Thiếu chữ 'Hỷ'."
Dán thêm chữ 'Hỷ' lên là đúng bài luôn.
Cậu cười: "Có phải rất giống dáng vẻ kết hôn không?"
Tần Thư cũng cười theo, ánh mắt chuyển từ trong phòng sang người bên cạnh, đáp:
"Giống."
Tạm thời sắp xếp qua loa bố cục căn phòng, Tống Vân Hồi ngáp một cái, sau đó nhấc chân bước vào phòng bắt đầu tìm đồ ngủ.
Cửa là Tần Thư khép lại giúp cậu.
Vận động viên parkour đã ngủ, tối này trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Là một buổi tối vô cùng thoải mái.
Sáng hôm sau thức dậy, Tống Vân Hồi tinh thần sảng khoái.
Rời giường rửa mặt tiện thể xem tin nhắn trong điện thoại, cậu vừa ngậm bàn chải vừa hồi âm.
Càng gần Tết âm lịch những công ty này càng bận rộn, hoàn toàn không thừa nhân lực, thậm chí còn thiếu, hiện tại xung quanh đang trả giá cao tìm các kỹ sư, phương thức liên hệ gửi tới gửi lui, vừa sáng sớm đã có thêm vài người liên hệ.
Không có ý định tăng thêm lượng công việc cho mình vào lúc này, cậu cũng chỉ nhìn thêm hai cái, sau đó từ chối.
Sớm từ chối sớm để đối phương tìm người khác tốt hơn.
Rửa mặt xong cậu bèn ngáp một cái ra khỏi phòng.
Bước đến hành lang, lúc đi ngang qua phòng Tần Thư, có gió từ trong phòng thổi tới, cậu không kịp chuẩn bị bị thổi cho run lẩy bẩy, cậu quay đầu thì nhìn thấy cửa phòng đối phương không đóng, vừa liếc mắt liền thấy ngay cửa sổ trong phòng đang mở.
......Còn cả chiếc giường lớn màu đỏ ở giữa phòng.
"Cậu dậy rồi?"
Dưới lầu truyền đến giọng nói, Tống Vân Hồi quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy Tần Thư còn đang quấn tạp dề trên eo nhìn cậu, trong tay còn cầm một cái muôi, nói, "Ăn cơm thôi."
Tần Thư ngước mắt, hình ảnh nhìn thấy chính là Tống Vân Hồi đang nhịn cười đến là khổ sở.
Cậu mặc đồ ngủ lông nhung, rất ấm áp, lúc nhịn cười lông nhung trên đó cũng run run theo.
Không biết đã chọc trúng điểm cười nào của cậu, cậu cười đến không phanh lại được, chân liền không cẩn thận đá phải tường, lập tức gặp họa.
Cậu gập người xuống co chân lên, một chân nhảy tới nhảy lui, từ góc nhìn của Tần Thư chỉ thấy được một khúc trắng bóc đang nhúc nha nhúc nhích.
Anh chạy lên lầu, vừa vặn tiếp được Tống nào đó đang chúi về phía trước.
Anh cúi đầu hỏi:
"Đụng phải chỗ nào rồi?"
Người trong lòng nửa ngày không động tĩnh, chỉ có bả vai thi thoảng lại co rúm.
Hẳn là rất đau.
Tần Thư cúi người muốn xem cậu bị đụng phải chỗ nào, kết quả người trong lòng vừa ngẩng đầu lên, khóe miệng dưới tóc mái ngổn ngang không ngừng giương lên.
Người này vẫn đang cười.
Nhịp tim thoáng bình phục lại, anh dìu đối phương chậm rãi đứng dậy, hỏi:
"Còn đau không?"
Tống Vân Hồi cố gắng nhịn cười, lắc lắc đầu.
Hóa ra có người dù khóe miệng đang xẹp xuống cũng có thể cười đến vui vẻ.
Thở phào một hơi, Tần Thư nhịn không được cũng cười theo.
Điểm cười của Tống nào đó thật kỳ quái, anh cũng không khá hơn bao nhiêu.
Mãi đến khi Tống Vân Hồi cuối cùng cũng hoàn thành quá trình tiêu hóa đứng thẳng dậy cất bước, hai người lúc này mới cùng xuống lầu.
Cùng ăn xong bữa sáng, sau đó Tần Thư nhận điện thoại.
Đợi đến khi anh nghe điện thoại xong trở về thì Tống Vân Hồi đã bắt đầu chơi đùa cùng Cam Tử vừa thức dậy trên sofa.
Tần Thư hỏi cậu:
"Buổi tối có bận việc không?"
"Hửm?"
Tống Vân Hồi xoa xoa đầu mèo nhỏ, đáp, "Không có, sao thế?"
Tần Thư nói cuộc điện thoại vừa rồi là người đại diện gọi tới, gọi bọn họ tối nay ra ngoài chơi, vẫn là mấy người lần trước.
"Có vài người nhà ở nơi khác, qua hai ngày nữa sẽ về nhà, muốn tụ tập một bữa trước khi về."
Anh rũ mắt hỏi: "Đi không?"
Tống Vân Hồi gật đầu, "Đi."
Hai huynh đệ trái cây trước đây vẫn nhớ rõ tam huynh đệ Trần Thần hiện đang lưu lạc bên ngoài của mình, bây giờ đã chạy đi liên hệ người rồi.
Trần Thần hiển nhiên rất tình nguyện tham gia náo nhiệt, người vẫn đang ở công ty nhưng tâm đã hoàn toàn bay đến chỗ hẹn mất rồi.
Hôm nay lại là một ngày câu cá được trả lương.
Địa điểm hẹn gặp mặt là phòng bao riêng của một KTV.
Nhìn Cam Tử ngoan ngoãn ăn cơm xong lại bắt đầu parkour, Tống Vân Hồi lúc này khép cửa lại, cùng Tần Thư ra ngoài.
Lái xe vào nội thành, ánh đèn xung quanh nhiều hơn bình thường không ít, trên thân cây hai bên đường cũng treo đầy đèn LED màu, từng bóng từng bóng nhấp nháy trông rất thích mắt.
Đỗ xe xong xuôi tại bãi đỗ xe ngoài quán, Tống Vân Hồi xuống xe, bị gió lạnh phả vào mặt.
Tần Thư xuống xe theo, đúng lúc đè lại chiếc mũ suýt chút nữa bị gió thổi bay của cậu, nhiệt độ từ lòng bàn tay rộng lớn xuyên qua lớp mũ truyền đến da đầu.
Tống Vân Hồi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt như lóe lên một chốc.
Sau đó Tần Thư liền nghe thấy cậu nói:
"Hấp thụ linh hồn?"
Bàn tay đang ấn lấy mũ cậu của Tần Thư vỗ vỗ thêm mấy cái rồi mới thả xuống.
Bọn họ nhấc chân bước vào quán.
Sau khi báo với người phụ trách tên của người đặt phòng liền có người dẫn họ đến phòng bao.
Cửa phòng bao đang mở, bên trong đã có không ít người.
Mấy người khác còn phấn khích hơn hai người nhiều, sớm đã đến gần như đông đủ cả, hiện tại bên trong đã náo nhiệt một mảnh.
Cửa phòng bao mở không lớn, đầu tiên bọn họ chỉ thấy mỗi một mình Tần Thư, sau một hồi sửng sốt, họ bèn rướn cổ mới nhìn thấy Tống Vân Hồi bên cạnh anh.
Tống Vân Hồi nhẹ nhàng vẫy tay với bọn họ.
Bên trong tràn ngập tiếng hoan nghênh nhiệt liệt, hai người còn chưa kịp ngồi xuống thì trên tay mỗi người đã được nhét cho một cốc nước nóng làm ấm tay.
Bọn họ chừa lại chỗ cho hai người.
Tống Vân Hồi cầm chặt cốc nước đang không ngừng truyền hơi ấm cho bàn tay, thoáng nhìn người trong phòng, phát hiện vẫn còn thiếu ba người.
Có người lên tiếng giải thích với bọn họ: "Có hai người nói là đi đón anh Thần rồi."
Xem ra ba huynh đệ trái cây kia chơi khá thân với nhau, đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ rồi.
Hai người vừa ngồi xuống, có người đưa ipad gọi món tới, để bọn họ chọn.
Mấy món ăn vặt cần thiết trong KTV bọn họ đã gọi xong xuôi, thức uống thì mỗi người một khẩu vị khác nhau, tự mình chọn.
Ánh mắt Tống Vân Hồi đảo quanh mục rượu trái cây, nhưng lại không dám dính vào rượu, cũng không dám nhìn thêm nữa, trước khi lướt xuống cậu hỏi Tần Thư:
"Uống rượu không?"
Tần Thư nói không uống.
Sau cùng hai người bọn họ chọn cho mình mỗi người một hộp sữa dâu.
Đi cùng người phục vụ đưa thức uống đến còn có ba huynh đệ trái cây kia.
Trần Thần đứng giữa hai người hiển nhiên rất bắt mắt với trang phục nô lệ tư bản, cặp đựng công văn trong tay còn chưa kịp bỏ xuống, nhưng chỉ tính từ trạng thái mà nói thì anh ta đã triệt để hòa tan vào bầu không khí trong phòng rồi.
Bầu không khí trong phòng đúng nơi đúng chỗ, ánh đèn cũng thích hợp, căn bản không sáng sủa gì, chỉ có ánh đèn thi thoảng lóe qua khiến người ta nhìn rõ nơi được soi sáng.
Có người tiện tay lấy hai bình sữa dâu trong tay người phục vụ qua, sau đó nhìn người trong phòng bao, hỏi:
"Đây là của ai......"
Hứng lấy ánh sáng bên ngoài, anh ta tỉ mỉ nhìn một hồi, nói tiếp, "Sữa dâu."
Những người khác ngay sau đó đều nhìn sang nữ trợ lý đang ngồi bên kia.
Nữ trợ lý vừa cụng ly với cô gái bên cạnh, cô cứ thế trút hết rượu trong ly vào miệng mà không có bất kỳ áp lực nào.
Cô chú ý thấy những người khác đều nhìn sang đây, bèn lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Những người khác: "......"
Người cầm hộp sữa dâu giật giật khóe miệng.
Cuối cùng trong bóng tối vươn ra một bàn tay.
Trong ánh sáng mờ ảo, người lấy sữa không nhìn rõ người kia là ai, cũng không quan tâm, liền bước tới gần đưa sữa dâu cho đối phương.
Cũng chính vì bước tới gần nên lúc này anh ta mới thấy rõ người vươn tay là ai.
Đằng sau hộp sữa dâu trắng trắng hồng hồng là một gương mặt anh tuấn.
Tần Thư nhận lấy sữa dâu tiện thể cắm ống hút vào đưa cho Tống Vân Hồi.
Bản thân cũng giữ lại một hộp.
Ánh đèn vừa khéo quét qua gương mặt của người đối diện khiến Tống Vân Hồi thấy rõ vẻ mặt của anh ta.
Cậu cười híp mắt, nói: "Đừng hiểu lầm, là tôi ép anh ấy uống đó."
Cậu nói xong liền lưu loát uống một ngụm.
Thơm thơm ngọt ngọt.
Trần Thần vừa tới, ipad truyền tới truyền lui, cuối cùng đến tay anh ta.
Trên bàn đã bày không ít rượu, anh ta uống rượu là được, không chọn những thứ khác.
Người đã đến đông đủ, có người sáp tới lần lượt chọn bài hát, sau khi nhạc vang lên liền bắt đầu lóng ngóng tay chân tìm micro.
Ba huynh đệ trái cây kia cũng tới góp vui, chen chúc ở mép bàn nghiên cứu chọn bài hát.
Lần này giống như một buổi tụ họp nhỏ bạn bè âm thầm gặp nhau, không chú trọng nhiều như thế, người nào gần thì chọn trước.
Ba huynh đệ kia vui vẻ được một nửa, sau đó quay đầu mời mọc hai người đang ngồi một bên uống sữa dâu.
Tần Thư thường không tham gia vào loại hoạt động thế này, Tống Vân Hồi cũng lựa chọn bỏ qua.
Uống sữa dâu là được rồi.
Bài hát mà những người khác chọn lần lượt phát ra.
Vài tên đàn ông cùng nhau hát một bản tình ca nhỏ, họ dùng chất giọng khỏe khoắn hùng hồn dốc lòng hát ra khí thế và nỗi niềm chua xót bất lực của một cô gái nhỏ khi yêu thầm một chàng trai thời thanh xuân.
Người đại diện hát bài hát anh hùng hảo hán vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời của KTV.
Hai cô gái thì cùng hát một bài hát truyền cảm hứng mãnh liệt bắn ra bốn phía.
Vài người hợp xướng chính là chơi, khi một người đơn ca không phải mất mặt thì chính là xuất sắc.
Tống Vân Hồi vốn đang chuyên tâm thảo luận cùng Tần Thư xem nhãn hiệu sữa dâu nào là uống ngon nhất, kết quả sau đó liền nghe thấy khúc nhạc đệm quen thuộc.
Cậu nghe ra, những người khác đương nhiên cũng nghe ra.
"Oa!" Có người ngạc nhiên nói, "Vậy mà hát bài này cơ à."
Tương truyền bài hát này chính là tác phẩm đầu tay của Sữa Đậu Nành, hợp tác cùng một ca sĩ không tên tuổi, nghe nói đã hình thành trào lưu vài năm, lúc đó vị ca sĩ kia đã sớm lui giới, nhưng bài hát này vẫn lưu truyền rộng rãi, rất nhiều người biết hát.
Người cầm micro có hơi ngượng ngùng xoa xoa đầu, "Không giấu giếm gì mọi người, tôi là fan hâm mộ trung thành của Sữa Đậu Nành."
Tống Vân Hồi đổi một tư thế khác uống sữa dâu.
Khúc nhạc dạo kết thúc, người này đã bắt đầu chậm rãi hát theo lời bài hát.
Rất hiển nhiên lần này cậu ta không phải thành phần đơn ca ném hết mặt mũi.
Bài hát này có hơi cao, cậu ta lại hát dễ nghe ngoài ý muốn, những người khác lắng nghe một hồi, sau đó bất giác cũng cùng hát theo.
Ba huynh đệ trái cây ngồi một bên vỗ tay theo nhịp, tạo nên bầu không khí chill chill.
Tống Vân Hồi cũng nhẹ nhàng vỗ tay nhưng không hát theo, cười vui đến mắt cũng híp lại, lông mi vểnh lên.
Người này là người cuối cùng của tốp đầu tiên chọn bài hát.
Mãi đến khi cậu ta hát xong, bọn họ đã bất tri bất giác vui chơi ở đây rất lâu.
Tống Vân Hồi toàn bộ hành trình đều vui vẻ, hai tay cầm trái cây và sữa dâu tới tới lui lui liên tục, cảm thấy trái cây nào ngọt, thi thoảng còn đút cho Tần Thư bên cạnh.
Có người muốn bắt đầu làn sóng thứ hai kết quả lại bị người khác ngăn lại, nói muốn đổi cách chơi khác kích thích hơn.
Nói là kích thích thật ra chỉ là xoay chai, người bị chai chỉ trúng phải chọn giữa nói thật và đại mạo hiểm hoặc giữa hát và uống rượu.
Người xoay chai đầu tiên được quyết định bằng cách chơi đoán số, thắng liền xoay.
Đại khái con cá mà Trần Thần câu được ở công ty hôm nay có lẽ là Cẩm Lý, hôm nay vận may của anh ta tốt bất ngờ, một lần định thắng thua, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Lúc anh ta xoay chai liền lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Nụ cười không có ý tốt này ngược lại không phải nhằm vào riêng ai, mà là đối với mỗi một người.
Những người ban đầu cho rằng bản thân sẽ bình an vô sự khi nhìn thấy nụ cười này của anh ta sống lưng tức khắc phát lạnh, vô cớ bắt đầu khẩn trương.
Quả nhiên kích thích.
Bầu không khí khẩn trương nháy mắt bị điều động.
Người đầu tiên 'trúng thưởng' là nữ trợ lý, cô vốn đang lặng lẽ nhìn Tống Vân Hồi, suy nghĩ bay bổng làm sao mới có thể xin được chữ ký người ta thì bị mũi chai chỉ trúng.
Cô lựa chọn uống rượu.
Cô uống rất dứt khoát, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Những người khác khó hiểu phát ra thanh âm chưa từng trải việc đời, bất giác vỗ tay hoan hô.
Kế đó là cô gái kia.
Lần này người bị xoay trúng lựa chọn ca hát.
Cả quá trình thật sự rất kích thích, nhưng Tống Vân Hồi uống sữa dâu nhiều rồi, không thể không rời sân.
Như để tạo bầu không khí tổng thể, cả KTV này trong và ngoài phòng đều hơi hướng u tối, trông không sáng sủa lắm.
Từ phòng bọn họ đến toilet phải băng qua không ít phòng, một đường đi đến toilet có thể nghe thấy đủ loại tiếng hát.
Dù mỗi một gian phòng ở đây đều có cách âm nhưng cũng không chịu nổi tiếng gầm rú như vậy, trong phòng để lọt chút âm thanh ra ngoài cũng rất đỗi bình thường.
Tống Vân Hồi cứ vậy lắng nghe tiếng quỷ khóc sói gào cả một đường đến toilet.
Hoàn cảnh nơi này quả thất rất hợp với những người như cậu, bao gồm cả toilet, ánh sáng trong trong ngoài ngoài đều rất u ám.
Lúc cậu vừa vào phòng bao đã tháo khăn quàng cổ xuống, bây giờ đi trên hành lang cũng không ai chú ý tới.
Đi toilet xong nhân tiện rửa mặt để tỉnh táo lại chút, cậu lại dọc theo đường cũ trở về.
Lúc đến gần phòng bao, cậu chợt nghe thấy giọng hát quỷ khóc sói gào giống với những phòng bao khác.
Quả giọng này có hơi quen tai.
Suy nghĩ không quá một giây, cậu cấp tốc móc điện thoại ra mở ghi hình, sau đó mở cửa.
Người đang hát bên trong là Trần Thần.
Anh ta hát rất đau khổ, nhưng giọng hát vẫn rất to.
Vui vẻ của những người khác đều xây dựng trên đau khổ của anh ta, dù giai điệu bị anh ta giẫm nát bét nhưng những người khác vẫn rất phối hợp vỗ tay nhiệt liệt.
Tống Vân Hồi lặng yên không tiếng động vào phòng, cậu không đi vào bên trong mà đứng ở cửa tiếp tục quay.
Đợi đến khi Trần Thần cuối cùng cũng đau khổ rống xong một bài, cậu lúc này mới ung dung về chỗ của mình.
Sau khi cậu ngồi xuống liền tiện tay gửi video cho Trần Thần.
Sau khi đối phương về chỗ cũng móc điện thoại ra nhìn một cái.
Anh ta hầu như hồi âm trong giây lát.
[Cậu đợi đó]
Tống Vân Hồi cười một tiếng, cất di động vào túi.
Là người đợt trước bị xoay trúng, lần này nên đến Trần Thần xoay.
Anh ta trước hết xoa tay nhiều lần, sau vài lần động chạm chai rượu, như nỗ lực an ủi cảm xúc của chai rượu một chút.
Dáng vẻ này của anh ta bất luận là lần nào cũng có thể khiến lòng người bốc lên cảm giác sợ hãi.
Anh ta liếc nhìn Tống Vân Hồi vừa tiện tay bóc một miếng táo, tiếp đó động tay.
Anh ta dường như có chút bản lĩnh.
Chai rượu rỗng xoay vài vòng, cuối cùng chậm rì rì nhắm chuẩn Tống Vân Hồi.
Sau đó là......Tần Thư bên cạnh.
Tống Vân Hồi không nhịn được bật cười một tiếng.
Có chút bản lĩnh, nhưng không nhiều.
Xoay đến người ngoài ý muốn, Trần Thần không muốn nhắm vào Tần Thư, đang định tùy tiện nói một nhiệm vụ qua loa rồi sủi đi, kết quả nhận được ánh mắt ám chỉ của đám người xung quanh.
--Hoặc là công khai cũng không chừng.
Khóe môi anh ta giật giật, nuốt lời đang định nói trở vào, nói:
"Tìm một người trong căn phòng cùng tạo hình trái tim với cậu."
Có hơi bảo thủ, nhưng cũng tính là to gan ở một mức độ nào đó.
Những người khác âm thầm tặng anh ta một cái like to bự.
Trong một phòng toàn người này, rốt cuộc nên tạo hình trái tim cùng ai đã là chuyện rõ như ban ngày.
Bọn họ đây là đang tặng cơ hội đó nha.
Tần Thư cúi đầu nhìn Tống Vân Hồi.
Tống Vân Hồi lại bóc một miếng lê cho vào miệng nhai, nhìn qua không có phản ứng gì, còn đơn thuần đưa ra kiến nghị:
"Bằng không thì anh tạo hình trái tim với anh Trần của chúng ta đi, chưa từng thấy các anh chung khung hình bao giờ."
Người đại diện không hiểu ra sao bị cue, nháy mắt giật bắn mình, ôm lấy cốc giữ nhiệt của mình lập tức tỏ rõ lập trường của bản thân:
"Đã kết hôn, không được."
Đây chính là giác ngộ của đàn ông đã kết hôn.
Tống Vân Hồi kính phục.
Nhưng người đại diện nói không được, vậy thì không còn cách nào rồi.
Bỏ tăm xỉa răng trong tay xuống, cậu ra hiệu một chút, suy nghĩ xem bản thân nên duỗi tay trái hay tay phải, cuối cùng cũng quyết định xong.
Ngón tay cậu và Tần Thư chạm vào nhau, tạo hình một trái tim.
......Chủ quan mà nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây hẳn là một trái tim.
Khách quan mà nói, bọn họ chính là đang tạo hình một......quả trứng kho xì dầu, là loại phóng đại ấy.
Ngay cả Tống Vân Hồi cũng nhận ra có gì đó không đúng, liền nghiêng đầu nhìn, cất giọng ngưng trọng hỏi:
"Của chúng ta thật sự là trái tim sao?"
Tần Thư: "......Ừm."
--