Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 37: Không phải chuyện gì cũng có thể tùy tiện tha thứ!



Đám người mặt ngoài thì ai làm việc nấy nhưng kỳ thực lỗ tai đã dựng thẳng lên, dư quang nơi đuôi mắt từ đầu đến cuối đều chú ý bóng dáng của Tần Thư.

Bọn họ thấy anh đi ra khỏi cổng lớn của đoàn làm phim, bóng dáng cao to vẫn trầm ổn trước sau như một.

Chỉ là bước chân rời đi nhanh hơn không ít.

Lúc Tần Thư bước ra khỏi cổng lớn, Tống Vân Hồi đã chuyển từ đứng sang ngồi xổm, cậu ngồi xổm trên mặt đất cầm một nhánh cây nhỏ chọc chọc vẽ vẽ gì đó trên lớp tuyết mỏng.

Anh cũng ngồi xổm theo, cứ vậy nhìn đối phương chọc chọc vẽ vẽ.

Nghe thấy động tĩnh, Tống Vân Hồi đang chìm đắm trong cảnh giới huyền diệu của hội họa bỗng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hàng mi có vương chút bông tuyết nhỏ của Tần Thư.

Rất dài, cũng thiên hướng lạnh lùng như tướng mạo của anh, nhưng những bông tuyết nhỏ bên trên đã trung hòa đi không ít một mảnh lạnh lẽo này.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, Tống Vân Hồi bị dọa cho giật thót, nhánh cây nhỏ trong tay suýt chút nữa đã bị cậu bẻ gãy.

Cậu vội vã nỗ lực che giấu 'kiệt tác' của mình.

Nhưng không giấu được.

Tần Thư đã nhìn thấy 'người que' trên mặt đất một cách rõ ràng.

Là một người que đang phóng ra sóng ánh sáng.

...Đó hẳn là sóng ánh sáng nhỉ.

Tống Vân Hồi vò vò đầu, nói, "Trong đầu ai mà không có một vài tế bào nghệ thuật."

Tần Thư gật đầu, vẫn như cũ vứt não khen ngợi, "Rất đẹp."

Anh suy tư một hồi, sau đó tiếp tục khen, "Nét vẽ rất thẳng, đầu...cũng rất tròn."

Nhìn ra được anh đã cố gắng hết sức.

Tống Vân Hồi ngước mắt nhìn trang phục trên người anh một cái, đôi mắt hơi mở to, tiếp đó giơ ngón cái lên, "Không tồi, trông rất ấm áp!"

Tần Thư tiếp nhận lời khen này của cậu.

Người đại diện vẫn đang trong đoàn làm phim khó hiểu 'ắt chì' một cái, tiếp đó vô thức bọc chặt quần áo lại.

Buông nhánh cây nhỏ trong tay xuống, Tống Vân Hồi đứng dậy vỗ vỗ quần áo trên người.

Nơi này vốn là phía nam, độ ẩm cao, bây giờ còn có tuyết rơi, bên ngoài quần áo đã ẩm ướt một mảnh.

Tần Thư cũng đứng dậy theo, anh cúi đầu nhìn lớp tuyết đã tích trữ thành một mẩu nhỏ trên mũ của đối phương, mặt mày khẽ thu liễm, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ chúng xuống cho cậu.

Mãi đến khi chân chính chạm vào đối phương, anh lúc này mới có cảm giác chân thật.

Tống Vân Hồi thật sự tới đây tìm anh.

Lần đầu tiên nhìn thấy, anh còn cho rằng mắt kính của mình đã xảy ra vấn đề.

Từ gian phòng ấm áp vượt thiên sơn vạn thủy đến nơi vừa lạnh lẽo vừa hẻo lánh này.

Anh không biết vì sao người nọ lại đến đây, cũng không dám suy xét sâu hơn.

Trái tim dường như không chịu buông tha cho cảm giác ê ẩm tê dại quá mức này mà kịch liệt đập mạnh, Tần Thư rõ ràng cảm nhận được tứ chi của mình đều sung huyết.

Có hơi nóng.

Quả nhiên quần áo của người đại diện không hợp với anh lắm.

Tần Thư tháo khăn quàng cổ xuống tỉ mỉ đeo lên cho Tống Vân Hồi, anh cúi đầu nghiêm túc nhìn nhìn, nỗ lực quàng sao cho đẹp mắt nhất.

Độ giữ ấm đã có, nhưng hình thức lại trực tiếp rớt xuống con số 0.

Nhiệt độ từ cổ lan đến toàn thân, Tống Vân Hồi vỗ nhẹ tay anh, nói: "Như vầy là được rồi."

Không cần đẹp mắt, ấm áp là đủ.

Bàn tay đã đưa ra không thể rút về.

Tần Thư nắm lấy tay cậu thuận tiện nhét vào trong túi mình, một tay khác nhận lấy cái túi trong tay cậu.

"Tay cậu lạnh quá, để ở đây giữ ấm một chút, nhét tay còn lại vào trong túi áo cậu đi."

Anh nghiêm túc nói.

Tống Vân Hồi nghe theo.

Có sao nói vậy, trong túi đối phương quả thật rất ấm áp.

Thật kỳ lạ, vẫn là một ngày lạnh lẽo như vậy, nhưng hơi ấm trên cổ và trên tay rõ ràng đã khiến toàn thân cậu nháy mắt ấm áp hẳn lên.

Cậu ngước mắt hỏi Tần Thư: "Chiều nay anh nghỉ phép hả?"

Tần Thư gật đầu.

Tống Vân Hồi nói: "Vậy tôi không nán lại lâu nữa, anh nghỉ ngơi cho tốt đi."

Cậu biết thời gian nghỉ ngơi lúc quay phim có bao nhiêu quý giá, vốn chỉ muốn đến đưa đồ rồi đi.

Đến bây giờ vẫn chưa thay đổi suy nghĩ.

"Buổi trưa đã nghỉ ngơi rồi, buổi chiều không làm gì cả."

Tần Thư cúi đầu hỏi cậu, "Có muốn làm gì không?"

Tống Vân Hồi suy tư một lúc.

"Vậy đi dạo loanh quanh nhá."

Khi đến một địa phương nào đó ta nên tìm hiểu phong tục tập quán dân tộc của nơi đó, cho dù hiểu biết không sâu, thì quan sát một chút cũng được.

Tần Thư đáp, "Được."

Hai người đang chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động, giống như vật gì đó không chịu nổi áp lực nặng nề vậy.



"Cái đệt, cậu đừng ép tôi coi!"

"Này này này mấy người dịch ra chút đi, chúng ta...trước hết đừng chen lấn nữa! Bị phát hiện ra bây giờ!"

Một đám người đang chen chúc xô đẩy nhau tại cổng tạm thời của đoàn làm phim, trong đó còn khó hiểu xuất hiện cả gương mặt của đạo diễn.

Bọn họ vốn đang 'tranh chấp nội bộ', kết quả vừa quay đầu liền chú ý thấy tầm mắt của hai người, động tác nhất thời đình chỉ lại.

Gương mặt của đạo diễn cũng lặng lẽ biến mất.

"......"

Tống Vân Hồi không thể nói được cảm giác hiện tại thế nào, cậu nhìn Tần Thư một cái, lại nhìn đám người xa xa kia, có hơi do dự vẫy vẫy tay, xem như chào hỏi.

Đám người kia nháy mắt sôi nổi vẫy tay với cậu, nhìn như vô cùng kích động.

Như thể đã rất lâu rồi không gặp người vậy.

Tần Thư đáp một tiếng, sau đó nhẹ nhàng bao lấy bàn tay đặt trong túi anh của cậu, nói: "Đi thôi."

Tống Vân Hồi gật đầu.

Bọn họ chậm rãi cùng nhau xuống núi.

Nơi này đã không còn người nữa, Tống Vân Hồi gỡ khẩu trang xuống, đành phải kéo khăn quàng cổ lên cao chút, trực tiếp che khuất nửa gương mặt.

Khăn quàng cổ che đi thanh âm khiến giọng nói cậu trở nên ồ ồ, thế nhưng cậu vẫn nói rất hăng say.

Tần Thư cúi đầu nhìn cậu.

Hai người cùng băng qua bờ ruộng.

Bây giờ đã qua mùa thu hoạch lúa nước, trong ruộng chỉ còn sót lại vài ngọn lúa nước, bên trên còn lấm tấm bông tuyết.

Dưới loại thời tiết thế này người đi ra ngoài dạo như bọn họ không nhiều, hoặc là nói căn bản không có ai.

Thú vui rất lập dị.

Nhưng chỉ cần bản thân vui là được.

Mấy bác gái trước đó tụm năm tụm ba đứng bên đường tán gẫu đã không còn thấy bóng dáng đâu, theo như cuộc trò chuyện mà Tống Vân Hồi tình cờ nghe thấy, đoán chừng đã cùng về nhà ai đó đánh mạt chược rồi.

Lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, phát hiện bất tri bất giác đã đến 5 giờ rưỡi, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Thư, hỏi, "Cơm tối anh giải quyết thế nào?"

"Tối nay không ăn ở đoàn làm phim," Tần Thư cúi đầu nhìn cậu, "Muốn lên trấn dạo chút không?"

"OK."

Tống Vân Hồi gật đầu, "Lúc tới có hơi gấp, còn chưa kịp nhìn nữa."

Không đợi Tần Thư nói chuyện, cậu đã móc một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, cười tít mắt nói: "Vừa hay tôi có xe."

Tần Thư thoáng nhướn mày, có hơi bất ngờ.

Anh không ngờ tới đối phương vậy mà còn kiếm ra được một chiếc xe.

Tống Vân Hồi bá khí vung tay, "Nào! Cùng trẫm lên xe!"

***

"Chiếc xe này không tồi đúng không!"

Gió lạnh thổi qua bên tai, Tống Vân Hồi cầm tay lái, thoáng liếc mắt nhìn người ngồi cạnh một cái, cười đến vui vẻ, "Là tôi thuê của một bác đấy."

Tần Thư ngồi ở ghế phụ bên cạnh, tay dài chân dài, chỗ ngồi có hơi không chứa nổi anh.

Lúc anh ra khỏi đoàn làm phim trên người không mang theo thứ gì cả, vì thế Tống Vân Hồi đưa khẩu trang và mũ cho anh.

Một cái khăn quàng cổ đã đủ che chắn hơn nửa gương mặt cậu rồi, không cần phải thêu gấm thêu hoa những thứ khác làm gì nữa.

Bề ngoài của xe ba gác là màu đỏ, đường nét lại còn trôi chảy theo nghĩa nào đó.

Ừm, cùng màu với rất nhiều siêu xe thể thao nha.

Tống Vân Hồi nói: "Hãy nhìn màu sắc hừng hực này đi, chính là tình yêu nồng cháy của tôi dành cho anh đấy!"

Cậu cũng biết nói mấy câu thả thính chứ bộ.

Tần Thư nhịn không được nở nụ cười, "Ừm, cảm nhận được rồi."

Lái xe trên loại đường nhỏ ở thôn quê thế này, xe ba gác cũng khó tránh khỏi xóc nảy, nhưng vẻ mặt Tống Vân Hồi rất bình tĩnh, cậu đã hoàn toàn biết cách ứng phó với loại đường này như thế nào.

Gió đông lạnh lẽo thổi tung những sợi tóc của cậu ra phía sau, tạo nên hình ảnh êm dịu không chút khoa trương tùy tiện.

Lúc tới cậu vừa đi vừa tán gẫu với các khán giả phòng live, bây giờ lên trấn đã có Tần Thư bên cạnh, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

Hành trình hơn nửa giờ như một cái chớp mắt.

Trên trấn náo nhiệt hơn trong thôn rất nhiều.

Nơi bọn họ dừng chân là một bến xe, ông lão cho cậu thuê xe không có ở đây, có lẽ đã về nhà sưởi ấm rồi, Tống Vân Hồi đã lưu lại dãy số của ông, đợi đến khi gọi điện thoại trả xe thì đối phương mới đến đây.

Tuy một khoảng thời gian nữa mới đến Tết âm lịch, nhưng các cửa hàng trên trấn đã có người bắt đầu bán pháo hoa rồi.

Khác với thành thị, những nơi thế này vẫn chưa hạn chế việc bắn pháo hoa, khi đón năm mới lúc nào cũng náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Nhớ đến Tần Thư vừa quay phim xong, cơm nước mới quan trọng, Tống Vân Hồi không đi dạo nhiều mà chủ yếu liếc đông ngó tây tìm kiếm quán ăn.

Cuối cùng hai người chọn một quán cơm gia đình.

Ngồi xuống bên bàn, bà chủ bước tới lau bàn, tiếp đó còn tỉ mỉ dùng khăn sạch lau lại một lần nữa.

Đặt túi lên trên bàn, Tống Vân Hồi lấy một thứ hồng hồng mềm mềm từ bên trong ra.

Là một bé heo xù xù.

Cậu bắt đầu giới thiệu bé heo này:

"Đây là túi sưởi, là tôi mua trên đường đi đó, chất lượng hẳn là không tồi."

Cậu còn rất tri kỉ minh họa một hồi: "Lúc có pin có thể nhét vào người sưởi ấm, khi hết pin còn có thể dùng nó như cái bọc lớn sưởi ấm tay."

Cậu minh họa xong liền đặt heo nhỏ về lại túi, nói: "Còn có những thứ khác nữa nhưng tôi không nói đâu, khi về anh tự mình xem nhé."

Tần Thư gật đầu: "Được."

Gọi món xong, cơm nước còn chưa được bưng lên thì Tống Vân Hồi đã lấy điện thoại di động ra bắt đầu mua vé về.

Vì không phải dịp lễ nên người xuất hành không nhiều, không cần lo lắng việc sẽ không mua được vé.

Đương lúc xem vé được một nửa, kết quả điện thoại nhắc nhở pin yếu.

20%, còn phải giữ lại đến lúc về dùng để quét mã trả tiền taxi.

Tần Thư từ ngồi đối diện cậu chuyển sang ngồi bên cạnh cậu, tự giác đưa điện thoại của mình qua.

Thêm một hành khách rất đơn giản, hai ba lần nhấp là xong.

Tống Vân Hồi thuần thục dùng điện thoại của Tần Thư mua vé cho mình, sau đó xoay màn hình điện thoại về phía đối phương, "Ông chủ hãy nhập mật khẩu thanh toán đi ạ."

Tần Thư không nhúc nhích, đọc một dãy số bên tai cậu.

"?"

Tống Vân Hồi vẫn chưa phản ứng lại, một lúc sau mới chậm rãi lấy lại tinh thần, lại xoay màn hình điện thoại về, nhập mật khẩu vào.

Mật khẩu chính xác, mua vé thành công.

Tống Vân Hồi trước hết ca ngợi một câu "Cảm ơn ông chủ đã tín nhiệm", sau đó lại nghiêm túc nói, "Tần Tiểu Thư anh đừng dễ tin người quá."

Mặt mày Tần Thư khẽ rũ xuống, rửa tai lắng nghe.

"Mật khẩu thanh toán không thể tùy tiện nói cho người khác biết."

Cho dù hiện tại trong tiệm trừ ông chủ và khách hàng đang đứng ở cửa ra thì không còn ai khác, nhưng Tống Vân Hồi vẫn cẩn thẩn dè dặt đè thấp giọng, thân thể thoáng nghiêng về phía trước, một tay chống ghế, một tay che ở bên tai Tần Thư, nói, "Anh nhiều tiền như vậy, nếu bị người khác dọn sạch trong một đêm thì đừng có khóc đó."

Tần Thư trịnh trọng nghe giáo huấn, ngoan ngoãn đáp ứng, "Tôi sẽ không nói cho người khác biết."

Thấy thái độ tốt đẹp của đối phương, lo âu giữa đầu mày Tống Vân Hồi lúc này mới thoáng giãn ra chút.

Đề tài dời đến đây, cậu tắt màn hình đưa cho đối phương, lại bắt đầu lo lắng cho tương lai của đối phương.

Cậu nói: "Vậy sau này anh yêu đương cũng phải cẩn thận."

Với tính cách này Tần Thư, nếu gặp phải người xấu, có khả năng sẽ ném hết toàn bộ tài sản và chính mình đi mất.

Tần Thư hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu là người tốt."

Tống Vân Hồi vui vẻ nhận lấy tấm thẻ người tốt này, gật đầu tán thành: "Tôi cũng thấy vậy á."

Tần Thư chậm rãi thở dài.

Cơm nước đã được bưng lên, đề tài kết thúc.



Ăn cơm xong, Tống Vân Hồi vốn muốn đưa Tần Thư về đoàn làm phim, nhưng sau đó lại xảy ra một loạt chuyện, cuối cùng biến thành cậu trực tiếp ngồi xe rời đi, ông lão mà cậu thuê xe đưa Tần Thư về xóm núi.

Ông lão là người của xóm núi, chỉ là thường xuyên sang nhà con cái trên trấn, buổi tối vừa vặn phải trở về.

Lúc về đến đoàn làm phim vẫn còn cách thời gian Tần Thư làm việc trở lại một hai tiếng.

Anh không chọn về gian phòng dưới núi nghỉ ngơi, trực tiếp lên núi.

Đoàn làm phim lúc này đã hoàn toàn sáng trưng, trong vùng núi đen kịt hiển nhiên đặc biệt bắt mắt.

Cửa lớn của đoàn làm phim mở ra, tiếng người ồn ào huyên náo tràn vào màng tai.

Người đại diện vẫn đang ngồi ở chỗ cũ.

Tần Thư đi tới cởi áo xuống đưa cho đối phương, sau đó mặc lại chiếc áo trước đó của mình.

Người đại diện ngước mắt nhìn anh, "Chơi vui không?'

Tần Thư không đáp lời, chỉ thoáng gật đầu.

Không chỉ người đại diện và trợ lý nhìn anh, những người khác cũng đang nhìn anh, chỉ là không trắng trợn bằng bọn người đại diện mà thôi.

Bọn họ nhìn Tần Thư mặc áo vào rồi ngồi xuống, sau đó anh đặt chiếc túi lên trên bàn, ung dung lấy thứ gì đó hồng hồng mềm mềm ra.

Là một bé heo nom rất đáng yêu, lông xù xù, trông rất ấm áp.

Bàn tay anh to lớn, khớp xương rõ ràng, nhìn kiểu gì cũng thấy không ăn khớp với túi sưởi nhỏ nhắn cute phô mai que này.

Trước đó chưa từng thấy anh lấy ra thứ gì, rất rõ ràng đây là đồ mới nhận được.

Thứ này đến từ đâu khỏi nói cũng biết.

"Đây là bạn...cậu mua cho cậu hở?"

Lúc người đại diện hỏi ra câu này liền cảm thấy có chút ê răng.

'Bạn' rõ ràng là từ ngữ rất bình thường, sao đặt ở chỗ Tần Thư lại ám muội thế nhỉ.

Tần Thư gật đầu, rất rụt rè 'ừm' một tiếng.

Người đại diện giật giật khóe môi, "Tốt nhỉ, ấm không?"

Tần Thư gật đầu, "Ấm."

Người đại diện, "Ha."

***

Ngồi tàu cao tốc xong chuyển sang taxi, tối muộn Tống Vân Hồi mới về tới nhà.

Cam Tử cả ngày nay không nhìn thấy ai, hiện tại cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh ở cửa truyền tới, gấp đến nỗi xoay vòng vòng.

Khoảnh khắc Tống Vân Hồi mở cửa ra liền nhận được một cú nhảy vào lòng của mèo nhỏ.

Một tay nâng mèo nhỏ một tay đóng cửa, Tống Vân Hồi đặt chìa khóa cạnh cửa, mang dép lê lên lầu vào phòng.

Trên người treo theo một bé mèo, động tác mở tủ tìm đồ ngủ của Tống Vân Hồi vẫn rất lưu loát.

Sau khi biết cậu định đi tắm rửa, Cam Tử tự động rời đi.

Mèo nhỏ tuy thích dính người, cũng không ghét uống nước, nhưng lại rất ghét tắm, nhóc không hy vọng mớ lông xù đáng yêu của mình bị dính chút nước nào.

Đợi lúc Tống Vân Hồi tắm xong bước ra, Cam Tử lại tiến lên cọ chân cậu.

Khom người xuống ôm bé mèo lại nặng thêm một chút lên, cậu trực tiếp ngã đầu lên giường, vùi đầu vào trong đám lông mềm mại của Cam Tử.

"Con trai ngoan, hôm nay có ăn uống tử tế không đó?"

Cam Tử 'miao miao' hai tiếng.

Điện thoại đang sạc pin đặt bên giường bỗng vang lên, Tống Vân Hồi trở mình, cầm di động lên.

Weibo cậu follow có thông báo cập nhật mới.

Mẩu truyện tranh nhỏ vừa mới cập nhật phần hôm nay.

Trong phòng đã mở máy điều hòa, cậu đổi tư thế nằm trên giường, Cam Tử thì làm thế giấu tay bên cạnh, cả hai cùng hưởng chung màn hình điện thoại.

Ăn Cỏ vẫn giữ vững phong độ, mẫu truyện tranh nhỏ vẫn khó hiểu và hài hước như ngày nào.

Như thường lệ gửi tặng 6 chữa 'ha', Tống Vân Hồi về trang cá nhân mình xem tin nhắn riêng một chút, kết quả trong đống tin nhắn riêng cậu nhìn thấy tin nóng mà Weibo đề xuất cho mình.

Chỉ có thể nói là điểm nóng trước đây.

Bởi vì trước đó Trần Thần đã nói với cậu rồi.

Tống Tử Thư đúng là đã lấy được vai diễn của cậu, cảnh quay gần đây nhất cũng vừa được tung ra.

Cậu ấn vào xem một chút, tùy ý nhìn vài bình luận, phát hiện sự tình quả thật không giống cốt truyện chính lắm.

Dựa theo nội dung gốc, lần này Tống Tử Thư hẳn là phải đạp lên đầu cậu để leo lên mới đúng.

Bình luận lẽ ra không nên như vậy.

Đây coi như là điểm nóng, nhưng đã trở thành quá khứ.

Cộng đồng mạng hiện tại đang nghiên cứu xem đoàn làm phim sống dở chết dở này làm thế nào mà cải tử hoàn sinh rồi lại quay trở về điểm chết.

Vốn dĩ nam chính rơi xuống nước, nam phụ rút lui khỏi giới giải trí, đoàn làm phim tạm ngưng hoạt động hai tháng vẫn chưa đi tong đã rất vô lý rồi, kết quả sự việc nam chính rơi xuống nược bị đảo ngược, đầu tư mới đến tay, nam phụ đổi thành người không thích hợp, nam chính rời đi, nữ chính lờ mờ cũng có xu thế bỏ chạy, đoàn làm phim lại bắt đầu quay về điểm chết.

[Công ty Thành Quả cũng bỏ vốn đầu tư mà nhỉ, nói đi là đi, quả nhiên người có tiền đều khác bọt hẳn]

[Cảm giác mọi vấn đề đều bắt đầu từ việc thay vai diễn, lăn cầu tuyết lăn đến hiện tại cũng sắp nổ tung rồi]

[Vì sao đến lúc này vẫn có người đầu tư vậy? Không sợ lỗ vốn sao?]

[(Suỵt --) Đề nghị đi điều tra nhà đầu tư mới một chút, chỉ có thể nói người có bối cảnh liền khác hẳn]

[Hiểu rồi, là người giàu nguyện ý chịu chi cho người yêu mà thôi]

Có người dẫn link xem đầu tư, Tống Vân Hồi chỉ đơn thuần xem đây là tin tức nhỏ, không nghĩ nhiều mà ấn vào xem, tiếp tục lướt xuống.

Kết quả bên dưới có ảnh chụp màn hình các nhà đầu tư.

Với tinh thần hiếu kỳ cao độ, cậu cũng nhìn nhìn một chút.

Chỉ nhìn một cái, cậu ngay lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Là công ty dưới quyền nhà họ Chung.

Vừa nhìn liền biết ngay là bút tích của Chung Hứa.

Chẳng trách.

Đúng, như vậy mới hợp lý.

Thời khắc nguy hiểm thế này, quả thật nên làm gì đó mới phù hợp với tính cách của hắn.

Chỉ là không biết lần này hắn đã chi ra bao nhiêu, có thể cứu đoàn làm phim hay không.

Những điều này không liên quan nhiều đến bản thân, Tống Vân Hồi cũng chỉ nhìn một cái, sau đó tiếp tục lướt xuống.

***

Bên trong gian phòng rộng rãi, Tống Tử Thư ngồi trên ghế chẳng ừ hử gì, Từ Vi ở một bên không tự chủ được mà đi tới đi lui, vừa đi vừa lẩm bẩm "không nên không nên".

Bà ta nhỏ giọng lầm bầm: "Không nên như vậy."

Tống Tử Thư cứ vậy nhìn bà ta xoay tới xoay lui.

Miệng bà ta không ngừng lẩm bẩm 'không nên', nhưng lại không đưa ra được phương án giải quyết vấn đề cụ thể nào.

Đợi bà ta đi tới đi lui thêm một vòng, giống như nghĩ ra gì đó, vẻ mặt bỗng thay đổi, nói: "Con liên lạc với cái người bên nhà họ Chung kia đi, cậu ta chắc chắn bằng lòng giúp con."

Nhà họ Tống không được, không thể để Tống Thành nhúng tay vào việc này, bây giờ chỉ có thể dựa vào người khác.

"Mẹ."

Tống Tử Thư nói, "Anh ấy đã đầu tư rồi, phần còn lại chúng ta nên tự nghĩ cách."

Mà thực tế chính là bọn họ không thể nghĩ ra được cách nào khác.

Thuận buồm xuôi gió đã quen, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải vấn đề thế này, không đủ sức giải quyết, chỉ có thể nói lực bất tòng tâm.

Từ Vi bảo đối phương vẫn chưa đủ dụng tâm.

Suy cho cùng, vẫn là Tống Tử Thư trước đây không giữ quan hệ cho tốt.

"Hay là thế này đi," Từ Vi nói, "Con gọi điện thoại cho cậu ta, đừng hỏi nên giải quyết vấn đề thế nào, chỉ hỏi bây giờ cậu ta thế nào rồi, quan tâm cậu ta nhiều chút, làm được không?"

Trên mặt Tống Tử Thư hiện ra một tia giãy dụa.



Bàn tay Từ Vị bắc lên vai y, hỏi thêm lần nữa, "Được không?"

Tống Tử Thư đáp, "Vâng."

Từ Vi rời khỏi phòng, nhường lại không gian để Tống Tử Thư tự mình phát huy.

Tống Tử Thư ngồi trong phòng.

Dù rằng Từ Vi đã không còn ở đây, nhưng thân thể y vẫn còn chìm đắm trong trạng thái căng thẳng.

Y nhìn dãy số trong tay, cuối cùng vẫn trầm mặc ấn xuống.

Gọi điện thoại tới, qua rất lâu bên kia mới nhận máy.

Khoảnh khắc nối máy, nghe thấy giọng nói của đối phương, mặt y phản xạ có điều kiện hiện lên ý cười, nói:

"Không có gì, chỉ là muốn gọi cho anh thôi."

Ngón tay đặt trên đùi bắt đầu vô thức gõ nhịp, nói một chữ liền gõ một nhịp.

"......Em thấy trên mạng đoán già đoán non, nói là anh đầu tư cho đoàn làm phim là vì em, dọa em hết hồn."

"......Ừm, em biết, tạm biệt."

Cúp máy.

Tống Tử Thư cúi đầu nhìn điện thoại.

Có lẽ là ảo giác của y hay sao ấy, luôn cảm thấy giọng nói của đối phương không giống bình thường lắm.

Có hơi buồn bực, ngắt quãng, dường như không tỉnh táo lắm.

Nhưng đối phương nói chuyện logic mạch lạc, có lẽ vẫn còn tỉnh táo.

***

Trong căn phòng tối tăm, chỉ có chút ánh sáng màu lam yếu ớt phát ra từ chiếc điện thoại bị ném sang một bên, chiếu sáng bình rượu bên cạnh.

Chung Hứa ngồi trên sofa, quay đầu nhìn ánh đèn thành phố bên ngoài cửa sổ sát đất, bình rượu trong tay đã sắp thấy đáy, hắn lại lần nữa nhấc bình rượu lên.

Tối nay đầu lại bắt đầu đau.

Đồng thời điều kiện tiên quyết là hắn không hề suy nghĩ gì cả.

Sau đó hắn bất ngờ phát hiện ra uống rượu có thể tạm ngưng cơn đau đầu này.

Vì thế hắn bắt đầu uống rượu.

Đau bao nhiêu liền uống bấy nhiêu.

Hắn vừa uống vừa nhớ lại cuộc gọi ban nãy.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Tống Tử Thư, có lẽ cũng bao gồm cả Tống Vân Hồi, bọn họ đại khái đều cho rằng lần đầu tư này đều vì Tống Tử Thư.

Giống như mỉa mai vậy.

Mỉa mai hắn ngạo mạn, mỉa mại hắn nhiều năm qua luôn tự cho rằng quan hệ giữa hắn và Tống Vân Hồi vẫn như trước, kết quả trong mắt người khác lại biến thành không tính là quen biết.

Càng nhiều rượu xuống bụng, thân thể hắn càng lúc càng lâng lâng, mạch suy nghĩ cũng càng lúc càng rõ nét.

"Cạch -"

Tiếng bình rượu va chạm với mặt bàn vang lên cùng lúc với tiếng chuông điện thoại.

Hắn chậm rì rì đứng dậy, sau đó bước tới nhặt di động lên.

Kéo lỏng cà vạt, hắn lên tiếng: "Alo?"

Thanh âm ở đầu dây bên kia rất khiêm nhường, nói:

"Đã tìm thấy video, tôi đã dùng máy tính gửi sang cho ngài rồi."

"Đây dù sao cũng là hình ảnh đoàn làm phim không thể phát tán ra ngoài, chỉ là...hy vọng đầu tư có thể..."

Điện thoại di động có kết nối với máy tính, hắn có thể xem video đối phương gửi sang.

Là một đoạn video chỉ dài tầm mấy phút.

Có người luôn muốn xóa đoạn video này đi nhưng lại bị người nào đó trong đoàn làm phim âm thầm lưu lại một phần.

Video ghi lại toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn rơi xuống nước ngoài ý muốn.

Dù hình ảnh không tính là rõ ràng lắm, hắn vẫn có thể nhìn ra lúc đó Tống Vân Hồi đã không hề do dự mà cấp tốc nhảy xuống nước cứu người như thế nào.

Chỉ cần có đoạn video này, những lời buộc tội vô căn cứ trước liền trở thành trò cười, phản bác lên án cũng trở nên có hiệu lực.

Mỗi video đều lưu lại một bản, Chung Hứa trực tiếp tắt điện thoại, sau đó lại tiếp tục dùng số điện thoại ban đầu bấm dãy số không biết đã thuộc nằm lòng từ khi nào.

Hắn giảm âm lượng cuộc trò chuyện xuống mức thấp nhất.

- -Như vậy mới không nghe thấy âm báo bận từ đầu dây bên kia.

Như thể đã thật sự nối máy với bên kia vậy.

Hắn nằm trên sofa, ngửa đầu nở nụ cười, thở hắt ra, nói:

"Vân Hồi, là anh, Chung Hứa đây."

"Lâu rồi không gặp, chuyện trước đây là anh không tốt, là anh không điều tra rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Bây giờ trong tay anh đã có bằng chứng, có thể trả lại trong sạch cho em, em có nguyện ý tha thứ cho anh không?"

Hắn giơ tay lên che mặt, "......Em có nguyện ý tha thứ cho anh không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv