“Trường cháu có lễ hội à… Hạo Tường chẳng nói gì với bọn ta cả, được rồi, cháu trông thằng bé là được… Không cần về sớm, không sao…”
Viện trưởng Trần ngắt máy, vẫn như mọi khi nhìn đám trẻ chơi đùa. Tuổi bà đã lớn không thể chạy nhảy giống Lưu Diệu Văn được, vậy nhưng đám trẻ vẫn là rất hiểu chuyện, chẳng những không quấy phá mà còn phụ giúp bà một số công việc. Chẳng hạn như Tiểu Bạch thường ngày nghịch ngợm, thích chạy đông chạy tây phá phách đủ thứ đến hôm nay ở cùng viện trưởng lại ngoan ngoãn vô cùng. Nhóc vốn dĩ là đứa trẻ lớn nhất nếu không tính cả Nghiêm Hạo Tường, vậy nên dù có nghịch phá vẫn sẽ biết lúc nào nên lúc nào không. Những lúc cần thì vẫn ra dáng ca ca lắm.
Viện trưởng Trần ngồi trên xích đu ở gốc cổ thụ trước viện, bà mang theo giỏ đựng mấy cuộn len nhiều màu sắc. Tiểu Bạch đang chơi cũng phải chạy lại, tò mò: “Viện trưởng làm gì vậy ạ?”
Đôi tay tuy đã nhăn nheo nhưng thành thục từng động tác, viện trưởng đáp: “Ta đan một cái khăn choàng cho ca ca xinh đẹp của cháu.”
Hai mắt nhóc sáng rực, miệng cười toe toét như thể bà đang cho nhóc vậy.
Viện trưởng xoa đầu, mái tóc vừa được cắt ngắn cọ vào tay rất thích, Tiểu Bạch cũng thích được xoa đầu. Nhóc ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nhìn viện trưởng đan đan móc móc. Qua một hồi yên tĩnh, nhóc nghe viện trưởng thì thầm: “Trời lạnh rồi. Đứa nhỏ đó cũng chẳng có áo ấm.”
[…]
Cách đêm diễn ra lễ hội chỉ còn hai ngày, Lưu Diệu Văn gọi điện thông báo cho viện trưởng, hắn thừa biết Nghiêm Hạo Tường sẽ chẳng mở lời đâu. Cất điện thoại vào túi áo vừa quay người lại liền nghe Đinh Trình Hâm la hét:
“Việc nhà còn chưa xong mày muốn đi chơi cái gì hả?”
Lộ Tiểu Hoàng khúm nùm nắm lấy tay ‘mẹ’ dìu đi, “Váy đẹp còn chả có mày muốn đi là đi à?”
Xem ra để hai tên nhóc này vào vai quả là đúng đắn, cái nét chua ngoa chẳng lẫn vào đâu được.
Ngược lại với hai người bọn họ Nghiêm Hạo Tường ngồi co ro một góc, trạng thái sợ hãi giống hệt lần đầu hắn gặp cậu. Chỉ là lần này đã khác, sự sợ hãi kia là giả, ánh mắt hoảng loạn cũng là diễn xuất. Cậu nhập tâm vào nhân vật, thể hiện một nàng Lọ Lem chịu nhiều ủy khuất vẫn giữ được cái tâm lương thiện.
Lưu Diệu Văn nhìn đến mê mẩn, trái tim không an phận nhảy loạn trong lồng ngực.
Thật tốt, Nghiêm Hạo Tường hiện tại đã có thể một mình đứng giữa đám đông, dùng sự thông minh của mình giải quyết các vấn đề mà chẳng ngại ngần gì cả. Đôi tay từng ghì chặt lấy hắn giờ đã có thể nắm lấy sợi dây số mệnh, mạnh dạn giằng co với ông trời. Nghiêm Hạo Tường đã vượt qua bóng ma tâm lý hay chưa hắn cũng không biết, chỉ biết cậu của hiện tại với người khác cởi mở hơn nhiều. Vùng an toàn ngay từ đầu, đã được mở rộng.
“Nhìn gì thế?” Trình Nhất cầm theo kịch bản đứng bên cạnh hắn.
“Nhìn bạn trai.”
Lỗ tai bên phải đột nhiên không nghe rõ, Trình Nhất quay sang nhìn hắn, “Cậu nói gì cơ? Ai bạn trai cậu?”
Thái độ bất ngờ quá sức khoa trương này không hổ danh người Tạ Y Kỳ thích, Lưu Diệu Văn nhếch khóe miệng không đáp.
Trình Nhất nghệch mặt tại chỗ, trên sân khấu kia còn ai có thể yêu đương với nam thần của trường à?
Lộ Tiểu Hoàng chắc chắn không được.
Tạ Y Kỳ? Không. Hắn bảo bạn trai cơ!
Đinh Trình Hâm? Bậy bậy. Đinh Trình Hâm và anh họ hắn mới là một đôi.
Vậy chẳng phải chỉ còn mỗi… Nghiêm Hạo Tường?
Nghĩ đến trường hợp cuối cùng nét mặt cậu ta hòa hoãn hơn chút, cũng đúng thôi, ngay từ đầu Nghiêm Hạo Tường đã cho bọn họ cảm giác rất lạ. Cụ thể là bám dính lấy Lưu Diệu Văn mà không khiến hắn khó chịu. Ai cũng nói rằng Lưu Diệu Văn dễ gần nhưng thử động chạm quá mức với hắn xem, đến Trình Nhất còn chẳng dám. Đằng này Nghiêm Hạo Tường hết lần này đến lần khác tiếp xúc thân mật với hắn, đừng nói là trong góc khuất không ai nhìn thấy, trước mặt cả lớp họ cũng ôm nhau rồi. Không yêu nhau thì uổng phí lắm.
Lưu Diệu Văn tiến gần sân khấu, hắn đợi bọn họ diễn xong phân đoạn mới kéo Đinh Trình Hâm sang một bên.
“Hơn chín giờ rồi, cậu cho mọi người nghỉ ngơi chút hoặc là mai hãy tập tiếp.”
Nhác thấy tất cả có vẻ thấm mệt, Đinh Trình Hâm đồng ý hô to: “Mọi người, đến đây thôi. Sáng mai chúng ta lại đến hội trường chạy sân khấu!”
Thoáng cái sân khấu chỉ còn lại bọn họ, Lưu Diệu Văn đỡ lấy Nghiêm Hạo Tường, để lại một câu tạm biệt rồi đi mất. Lộ Tiểu Hoàng ở ký túc xá trường đi vài bước là đến ngay nên không vội. Ngược lại là Tạ Y Kỳ, nhà cô khá xa trời lại tối, nhưng tính cách mạnh mẽ nên cô cứ vậy mà xách xe ra về.
“Trình Nhất, cậu cứ để Kỳ Kỳ về vậy à?” Đinh Trình Hâm khó hiểu hỏi cậu ta.
“Làm sao? Thường ngày cậu ấy vẫn về như vậy mà?”
Trên mặt Trình Nhất viết hai chữ ‘vô tội’ to đùng khiến Đinh Trình Hâm và Lộ Tiểu Hoàng muốn nhào vào đánh một trận. Đúng là thân nhau quá sẽ cũng không tốt, rất dễ sinh ra hiểu lầm. Như Tạ Y Kỳ thường mang nước đến sân bóng cho cậu ta và Lưu Diệu Văn nhưng bị hiểu là mang đến cho bạn, nội tâm cô gào thét chắc ông trời còn nghe thấy.
Cái tên ngốc Trình Nhất, một là nói trực tiếp với cậu ta, hai là vĩnh viễn cháp nhận cậu ta chẳng biết gì.
Đinh Trình Hâm cười với cậu ta một cái, xách cổ áo ném ra khỏi trường, “Đưa cậu ấy về mau!”
[…]
Lưu Diệu Văn đưa cậu về viện kỳ kèo mãi không muốn về nhà, “Hay là cho tôi ở lại một đêm? Một đêm thôi, Tường Tường.”
“Không được. Lần trước… bị mắng rồi.”
Ánh sáng trong mắt Nghiêm Hạo Tường chợt tối đi, cậu cúi đầu không nhìn thẳng vào hắn. Nghiêm Hạo Tường cảm thấy khó xử khi phải từ chối hắn nhưng cậu không muốn viện trưởng lo nghĩ quá nhiều. Mặc dù Lưu Diệu Văn được mấy đứa nhỏ yêu thích thì suy cho cùng hắn vẫn là người ngoài.
“Được rồi. Cậu không cần khó xử như vậy đâu, tôi đùa thôi.” Lưu Diệu Văn đưa tay xoa đầu cậu, lại nhìn đôi môi chu ra như sắp khóc… có chút đáng yêu.
Muốn trêu chọc Nghiêm Hạo Tường một chút lại sợ cậu sẽ khóc nấc lên, hắn vòng tay ôm lấy cậu, “Ngủ ngoan nhé. Mai tôi đến đón cậu, bạn trai nhỏ.”
“Lưu Diệu Văn… tôi… chưa đồng ý mà.” Cái đầu nhỏ tựa vào vai hắn, dùng chút sức lức muốn ngẩng dậy lại bị hắn dùng lực ôm chặt.
Nghiêm Hạo Tường có thể nghe thấy tiếng cười khe khẽ, Lưu Diệu Văn thì thầm bên tai cậu: “Vậy được. Không gọi bạn trai nhỏ nữa, gọi bạn nhỏ nhé.”