Edit: Zịt cac cac cac
Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư cơm nước xong thì đã qua mười giờ. Tưởng Dư hẹn bạn đi hát karaoke. Anh không có hứng thú với loại hoạt động tập thể này, tự bắt xe về nhà.
Xe taxi tăng tốc trên chiếc cầu vượt nằm xa trung tâm thành phố. Những tòa nhà cao tầng san sát ngoài cửa sổ sáng rực ánh đèn, tựa như dải ngân hà rũ xuống, thay đổi liên tục.
Lư Thành trong trí nhớ đã đi rất xa. Lý Thanh Đàm nhắm mắt lại, gió đêm phả vào mặt. Khô hanh, ấm lạnh xen lẫn với mùi xăng vô tận.
Thời khắc tĩnh lặng và yên bình như vậy chỉ tồn tại cho đến khi anh xuống xe, đã bị một cuộc điện thoại trong dự liệu cắt ngang.
Lý Thanh Đàm ngồi trên cầu trượt dành cho trẻ em chơi đùa ở trong tiểu khu, nghe Lý Chung Viễn chất vấn một câu lại một câu.
"Sáng nay thư ký Hà gọi cho bố, nói con náo loạn tới đồn cảnh sát vì đánh nhau. Con có chuyện gì thế?"
[Ồ, gọi buổi sáng, bây giờ bố mới nhớ tới hỏi con.]
"Có phải con đã quên bởi vì sao mà bố mới đưa con tới Lư Thành hay không??"
[Đánh nhau.]
"Nếu như con còn càn quấy nữa, lập tức cút ra nước ngoài cho bố."
[Cút thì cút.]
Lý Chung Viễn nói trong điện thoại một câu, Lý Thanh Đàm trả lời lại thầm trong bụng một câu. Nhàm chán, cũng rất không có tinh thần.
Anh ngoáy ngoáy lỗ tai bên kia, đột nhiên ngắt lời của Lý Chung Viễn: "Con biết rồi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Lý Chung Viễn bị lời nhận sai bất ngờ của anh làm cho không kịp trở tay. Ông ngừng vài giây mới nói: "Thời gian còn lại cũng chỉ có một năm. Cuối cấp bố sẽ đón con về, đến lúc đó chờ con thi đại học xong, chào đón con sẽ chỉ là cuộc đời tốt đẹp."
Những lời như vậy lúc Lý Chung Viễn quyết định đưa anh tới Lư Thành từng nói rất nhiều lần. Lý Thanh Đàm đã chán đã mệt từ lâu rồi, lười nhác chẳng muốn tranh cãi gì nữa.
Lý Chung Viễn thở dài: "Bỏ đi, bên này bố còn có chút chuyện, con tự xem xem mà lo liệu đi."
Dường như lúc nào ông cũng bận rộn nhiều việc.
Khi còn nhỏ bận đến nỗi không có thời gian đến thăm anh và mẹ. Sau khi mẹ mất cũng không có thời gian đến nhìn bà lần cuối. Bây giờ cũng không có thời gian quan tâm anh.
Lý Thanh Đàm đã quen rồi.
Trở về nhà, nhà to như vậy nhưng vừa quạnh quẽ vừa im lặng. Anh đứng ở ban công hút thuốc, khói thuốc xanh trắng tỏa ra, gió thổi qua liền tản đi mất.
Bầu trời phương xa không đen hẳn như vậy, hiện ra màu xanh thâm trầm, trăng sáng đầy sao.
Có lẽ ngày mai thời sẽ tiết tốt.
...
Sẩm tối Vân Nê phát tờ rơi xong thì lại về nhà mơ mơ màng màng ngủ mấy tiếng. Tỉnh lại đã là mười một giờ đêm.
Cô đứng dậy tùy tiện nấu chút mì lấp đầy bao tử, sau khi ăn no thì đi tắm, nhét quần áo chất đống mấy ngày qua vào trong máy giặt.
Máy giặt là do Vân Liên Phi mua hàng secondhand về, vừa nát vừa cũ, tiếng giặt quần áo vang vô cùng.
Vân Nê đứng dậy đóng cửa, cầm điện thoại di động ngồi bên cạnh bàn. Trong điện thoại có tin nhắn Chu Hàng gửi tới, hỏi sao hôm nay cô không đi làm.
Cô không trả lời, mở phần nghe tiếng Anh ra bắt đầu làm đề.
Thành tích của Vân Nê ở Tam Trung vượt trội. Chủ nhiệm cũng hiểu tình hình gia đình cô, cũng mắt nhắm mắt mở với chuyện bình thường Vân Nê nghỉ buổi tự học lúc tối để đi làm thêm. Nhưng trước kia chủ nhiệm cũng có nói, đến cuối cấp sẽ không mặc kệ cô tự do như vậy nữa.
Cũng may công việc ở quán nướng cô đã trao đổi ổn thỏa. Tuần thứ hai sau khai giảng sẽ đi làm, thời gian làm việc cũng không vướng với giờ tự học buổi tối.
Đêm dần sâu, bóng dáng cúi đầu cầm bút trước cửa sổ lại chưa từng rời đi.
Lại là một đêm không gió cũng không mưa.
Ngày mới đến, thành phố cởi bỏ vẻ phồn hoa của màn đêm. Những xám xịt và cũ kỹ giấu trong góc xó lại phơi bày dưới ánh mặt trời một lần nữa.
Mọi người ai cũng có việc của riêng mình, ăn mặc đủ loại quần áo đi khắp nơi trong thành phố. Khuôn viên trường học với phong cách học tập nghiêm cẩn, tòa nhà văn phòng cao chọc trời, trung tâm mua sắm san sát nối tiếp nhau...
Cuộc sống ngày nọ nối tiếp ngày kia, lặp lại tuần hoàn, mất cái này tăng cái nọ.
Lần làm thêm cuối cùng trước khai giảng của Vân Nê là tại một khu thương mại gần Tam Trung, giúp một công ty máy lọc nước phát tờ rơi.
Làm cùng cô hôm nay là hai nam và một nữ, bốn người vừa đi vừa phát. Ba người cùng làm chung rất nhanh đã có thể nói chuyện với nhau.
Vân Nê không giỏi giao tiếp, bình thường ở trường học cũng chỉ có một mình, bạn bè lác đác chẳng có mấy người.
Độ ẩm hôm nay hơi cao, không khí rất oi, có dấu hiệu đổ mưa to. Cô ôm tờ rơi đứng một bên, nhìn người đi đường tới tới lui lui.
Chính lúc này, Lý Thanh Đàm xuất hiện trước mắt cô.
Lúc chàng trai đi từ ngõ nhỏ đối diện tới, Vân Nê còn tưởng mình đã nhìn lầm. Nhưng nhìn kỹ một lúc, cô lại chắc chắn là anh.
Bởi vì gương mặt kia, ai từng gặp đều rất khó quên.
Chàng trai mặc T shirt trắng với quần đen, mái tóc đen được sửa sang gọn gàng sạch sẽ. Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, bước chân rất chậm. Trời chiều u ám buông xuống từ phía sau anh. Sự kết hợp giữa bóng tối và ánh sáng làm đường nét ngũ quan anh trông càng lập thể càng rõ nét hơn.
Gió bắt đầu nổi lên.
Như là mới lấy lại tinh thần, anh bước nhanh hơn qua đường, cái bóng được kéo dài, cho đến lúc biến mất trong đám người.
Vân Nê thu tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi tới ngã tư kế tiếp, trời đột nhiên nổi dông. Mưa bão mùa hè đến vừa bất chợt vừa vội vã. Mưa như trút nước.
Bốn người đều không mang theo ô, cầm tờ rơi che đầu, nhanh chóng chạy đến cửa của một cửa hàng tiện lợi bên cạnh tránh mưa.
Nước mưa lạnh lẽo giội tan sự ngột ngạt và khô hanh của mấy ngày qua, trong không khí đều là hơi nước ẩm ướt. Cô gái Từ Tĩnh làm bán thời gian chung lau nước mưa trên mặt, giọng điệu hơi buồn bực: "Không phải nói hôm nay không có mưa à. Phiền chết đi được, sáng nay tôi mới gội đầu."
Chàng trai cười nói: "Mùa hè mà, thời tiết thay đổi rất nhanh, dự báo thời tiết cũng không chính xác."
Nói xong thì đưa khăn giấy cho cô gái, cũng nhân tiện đưa cho Vân Nê một tờ: "Mau lau đi, tóc em cũng ướt rồi."
Vân Nê nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách khí." Ngô Dương mượn cơ hội này nói chuyện với Vân Nê: "Ầy, em học trường nào đấy. Trước đây có làm bán thời gian vài lần cũng chưa từng thấy em."
"Tam Trung."
"Ồ, vậy em không học cùng trường với bọn anh. Anh học Tứ Trung, hai người kia học Nhị Trung." Ngô Dương lại hỏi: "Bọn anh học lớp 11, còn em thì sao?"
Vân Nê quay đầu nhìn cậu ta: "Tôi học lớp 12."
"Vậy là đàn chị ha." Ngô Dương lại nói thêm cái gì đó, thấy Vân Nê không mấy hứng thú, cậu ta cũng không nói chuyện với cô nữa.
Tiếng mưa rơi chỉ lớn chứ không nhỏ. Lại có thêm người vào cửa hàng tiện lợi, mảnh đất nhỏ khô ráo ngay cửa này cũng nhanh chóng chật ních người.
Trong cửa hàng, Lý Thanh Đàm ăn xong miếng bánh cá hầm cuối cùng, nhìn thấy cô gái đứng ở ngoài tường kính, cả buổi không nhúc nhích.
Nói ra cũng thật khéo. Từ sau chuyện ở đồn cảnh sát lần trước, đã là lần thứ hai anh tình cờ gặp cô ở bên ngoài.
Chỉ là mỗi lần gặp, cô đều đang làm việc.
Tiệm net, cổng tiểu khu, cửa hàng tiện lợi, đều không có ngoại lệ.
Hình như hôm nay lại là phát tờ rơi.
Lý Thanh Đàm nhìn thấy xấp tờ rơi màu xanh vắt trên cánh tay cô. Bởi vì dính mưa, trang giấy có hơi mờ và nhăn nheo.
Anh híp mắt quan sát, muốn thấy trên đó viết cái gì.
Đang định ghé sát vào hơn chút để nhìn, cô gái lại như nhận thấy gì đó, chợt quay đầu. Hai người bất ngờ không kịp phòng bị, đối mặt với nhau cách tấm kính.
Lần đầu tiên Lý Thanh Đàm thấy rõ khuôn mặt của một cô gái gần như vậy.
Dáng mắt rất đẹp, đuôi mắt hẹp dài, đôi đồng tử trong sáng màu hổ phách. Mũi rất cao, làn da trắng nõn như ngọc, trên mũi có một nốt ruồi rất nhỏ.
Chắc là không ngờ lại gặp anh ở đây.
Vẻ mặt của cô khác với vẻ xa cách lãnh đạm mấy lần trước, có vẻ hơi ngẩn ra.
Ngược lại có hơi dễ thương.
Lý Thanh Đàm không nhịn được mà muốn cười.
Giây tiếp theo.
Anh thật sự bật cười.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Đàm cậu đang cười! Cái! Gì!