Trong lúc Diệp Từ 'miệt mài cố gắng' xử lý Hoang Sa Hạt, trước mặt cô chừng ba thước bỗng xuất hiện một người chơi mới. Người nọ vừa đến nơi liền quay đầu nhìn quanh bốn phía xác định xem mình có đến đúng tọa độ hay không, kế đó mới nhìn về phía Diệp Từ đang như một tên 'đồ tể' vung đao vung kiếm xuống xác Hoang Sa Hạt.
Chào bạn, tôi là nhân viên tổ kế hoạch thuộc phòng quản lý của game Vận Mệnh online, Chăm Sóc Khách Hàng số 094. Người mới kia đứng một lúc lâu thấy Diệp Từ vẫn chăm chú làm việc của mình mà không chú ý đến anh ta mới hắng giọng một cái rồi lên tiếng chào hỏi, ý muốn thu hút sự chú ý của cô.
Trên thực tế, với độ nhạy cảm đã được nâng cao của Diệp Từ làm sao không phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, chẳng qua khi ấy cô đang bận tập trung lấy túi độc của Hoang Sa Hạt nên mới tạm thời không có phản ứng gì.
Lúc này, Diệp Từ ngồi trên thi thể Hoang Sa Hạt nằm vắt ngang mấy nhánh cây dương, mỉm cười nhìn số 094. Không ngờ người giải quyết chuyện của cô lại là số 094...
Trong tổ kế hoạch của game Vận Mệnh có tổng cộng 400 ID chăm sóc khách hàng, theo thứ tự từ 001 đến 400. Mỗi ID này chỉ được dùng cho một người duy nhất, dù người đó sau này có đổi tổ làm việc hay rời công ty Vinh Diệu thì ID này vẫn mãi mãi dành cho một mình họ.
Hiện giờ, CSHK số 094 có lẽ vẫn còn là một nhân viên bình thường của tổ kế hoạch, nhưng ba năm sau, người này sẽ trở thành một trong những người quản lý, chịu trách nhiệm của tổ kế hoạch ấy. Tên của anh ta lúc này vẫn chưa được người chơi biết đến, nhưng ba năm sau, chắc chắn sẽ có vô số người nhớ mãi không quên.
Anh ta là người đã viết ra bản kế hoạch thứ hai của game Vận Mệnh, mang tên Một thế giới khác, bản kế hoạch ấy về sau đã trở thành thứ vô cùng phổ biến đối với mỗi thanh thiếu niên tham gia trò chơi Vận Mệnh.
Nếu có người hỏi trong lịch sử phát hành game Vận Mệnh, những cái tên nào để lại ấn tượng khó quên nhất thì nhân vật Chăm Sóc Khách Hàng số 094 nhất định là người đầu tiên được nhắc đến.
Diệp Từ chợt nhớ đến một câu nói vô cùng nổi tiếng của người mục sư mang số 094 này: Chỉ cần bạn cho tôi ba giây, tôi sẽ cho bạn thấy một thế giới hoàn toàn khác! Tôi chính là Vận Mệnh.
Có lẽ không chỉ mỗi Diệp Từ ghi nhớ những lời ấy mà hầu như những game thủ của Vận Mệnh cũng sẽ đều như thế. Một câu nói huyền thoại của con người huyền thoại.
Chăm sóc khách hàng số 094 - Vọng Giang Nam.
Chào bạn, cho phép tôi hỏi có phải bạn là người đã báo cáo Bug không? Vọng Giang Nam là một người lễ nghĩa, anh ta thấy Diệp Từ nhìn mình chằm chằm, bối rối gãi đầu, sau đó lại một lần nữa lên tiếng chào Diệp Từ.
Hôm nay là lần đầu tiên Vọng Giang Nam gặp phải trường hợp người chơi tự động thông báo có Bug, hoặc nói chính xác hơn là từ ngày game Vận Mệnh được phát hành đến nay, Diệp Từ là người đầu tiên báo cho họ rằng game có Bug, nên cả tổ kế hoạch cực kỳ chú trọng sự kiện này. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì một trò chơi trước khi được đưa ra phát hành chính thức, dù một chi tiết nhỏ thôi cũng đã được thử nghiệm không dưới mấy trăm lần, tuy họ không dám chắc game sẽ không có sơ hở nhưng ít nhất không thể nào có chuyện Bug lại dễ dàng xuất hiện như vậy.
Cho nên lúc Diệp Từ thông báo cho cô gái trực tổng đài rằng mình phát hiện Bug, Vọng Giang Nam đúng lúc đang trực ban nên lập tức quyết định đích thân đi xem Bug kia ra sao.
Diệp Từ gật đầu nói: Đúng, là tôi đã báo Bug.
Bug của boss Hoang Sa Hạt? Ngay lúc Diệp Từ lên tiếng trả lời Vọng Giang Nam, anh ta lập tức vào hệ thống quản lý bắt đầu tìm kiếm thông tin của cô.
Đúng vậy, là Bug đấy.
Vọng Giang Nam xem thông tin trong hệ thống một lát, bỗng nhiên ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Diệp Từ với vẻ mặt kinh ngạc: Thực sự là một mình cô đánh chết con Hoang Sa Hạt này?
À còn có con báo nhỏ này nữa. Diệp Từ chỉ sủng vật của mình, lão Tam lập tức kêu lên một tiếng chứng minh sự tồn tại của mình.
... Vọng Giang Nam nghe cô nàng thợ săn đang ngồi trên xác con Hoang Sa Hạt đáp mà chỉ biết câm nín. Kế đó dường như anh ta sực nhớ ra cái gì, lập tức vào hệ thống ghi chép tìm kiếm ID của Diệp Từ, lát sau tất cả thông tin của Diệp Từ từ lúc bắt đầu vào game đến giờ lần lượt hiện ra trước mặt anh ta.
Thực ra bình thường các nhân viên CSKH chẳng ai làm những chuyện này làm gì, chủ yếu cũng vì rất phiền phức, nếu làm không cẩn thận lộ ra ngoài để người chơi biết được có khi còn bị kiện ngược lại là xâm phạm quyền riêng tư, nhẹ thì bị công tử xử phạt, nặng thì có khi còn bị xử lý ngồi tù theo pháp luật. Nhưng bây giờ Vọng Giang Nam vì quá tò mò, anh ta rất muốn biết một người chơi đã tận dụng được bug đánh chết Hoang Sa Hạt trước đây đã làm những chuyện gì.
Sau khi xem hết bảng thống kê lịch sử của Diệp Từ, Vọng Giang Nam không khỏi nhìn Diệp Từ bằng ánh mắt kỳ quái.
Người chơi bình thường chia ra rất nhiều loại, có người tuân theo quy tắc được trò chơi định ra, có người phá hủy quy luật vốn có mà tạo ra quy luật của riêng mình, có người lợi dụng quy tắc của trò chơi mà tìm kiếm lợi ích tạo nên thành tựu của mình.
Rất rõ ràng, thợ săn nữ trước mắt chính là dạng người chơi thứ ba.
Những người chơi dạng này thường chỉ có hai kết cục, một là bị trò chơi tránh xa, hai là...
Này số 94, đừng nói là anh đang tra lịch sử hoạt động của tôi nhé, thế là phạm pháp đó nha. Diệp Từ thấy Vọng Giang Nam bận bận rộn rộn, nét mặt nhìn mình liên tục thay đổi cảm xúc, không khỏi mạnh dạn đoán.
Chỉ một câu đoán vừa của cô đã khiến Vọng Giang Nam giật mình hoảng hốt, lập tức tắt đi bảng thông tin của Diệp Từ.
Đâu có. Vọng Giang Nam lắc đầu che giấu cảm xúc của mình khi bị Diệp Từ đoán trúng tim đen, sau đó hắng giọng, bắt đầu nói bằng giọng khách sáo: Tôi đại diện cho đội ngũ chăm sóc khách hàng của game Vận Mệnh cảm ơn bạn đã báo cho chúng tôi biết sai sót của trò chơi, chúng tôi sẽ...
Tra cứu lịch sử hoạt động của người chơi nhất định sẽ để lại dấu vết trên hệ thống, những việc thế này người chơi hoàn toàn có quyền xin phép kiểm tra. Anh nói thử xem hiện giờ tôi có quyền làm như thế hay không? Diệp Từ thấy vẻ mặt trốn tránh của Vọng Giang Nam, lập tức chắc chắn ban nãy anh ta đã kiểm tra lịch sử hoạt động của mình.
Khóe môi cô thoáng hiện nụ cười như có như không, bắt đầu từ tốn mà uy hiếp anh chàng CSKH số 094 chưa thành danh này. Cô thậm chí còn buồn cười mà nghĩ đến chuyện nếu vài năm sau chẳng may có người biết chuyện hôm nay cô uy hiếp Vọng Giang Nam thì sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Vọng Giang Nam sửng sốt một lúc, khóe môi giật giật không biết nói sao.
Ban nãy mình vừa nghĩ cái gì thế? Có người chơi sẽ lợi dụng quy tắc của trò chơi mà tìm kiếm lợi ích tạo nên thành tựu cho riêng mình.
Rất rõ ràng, hiện giờ, ngay lúc này, anh đã trở thành đối tượng bị nữ thợ săn này lợi dụng...
Cái này có trách thì trách công ty Vinh Diệu đã công bố tất cả quyền lợi và trách nhiệm của mọi phía, ban đầu vốn vì tránh mạo hiểm xảy ra những chuyện không đáng có, nhưng cuối cùng lại để bị người ta vắt mũi mà kéo đi.
Hai người cứ thế đứng đối diện nhìn nhau, giống như nhất quyết sống mái một trận không chết không thôi.
Bạn cần tôi giúp đỡ chuyện gì? Cuối cùng Vọng Giang Nam đành thở dài một hơi, nhìn Diệp Từ thẳng thắng nói. Sau đó giống như anh ta chợt nhớ đến chuyện gì, vội vàng bổ sung: Trong phạm vi khả năng của tôi, tôi sẽ tặng bạn một ít phần thưởng, nhưng giá trị của phần thưởng tuyệt đối không thể phá hỏng sự cân bằng của trò chơi, không biết bạn cần tôi giúp đỡ chuyện gi?
Tặng thưởng mà cũng có nhiều quy tắc như thế? Diệp Từ nhíu mi hỏi ngược lại: Thế này đi, anh bạn chăm sóc khách hàng số 094 thân mến, đừng nói nhiều lời sáo rỗng như vậy nữa, anh có thể cho tôi cái gì?
Vọng Giang Nam suy nghĩ một lát, sau đó lấy ra một quả trứng ném cho Diệp Từ: Đây là phần thưởng tốt nhất trong phạm vi khả năng của tôi.
Diệp Từ nhận lấy quả trứng to cỡ quả banh bowling, định xem xem nó có thộc tính gì thì thấy: Đây là một quả trứng vô cùng thần bí.
Đây là một quả trứng sủng vật, vừa hay cô là thợ săn, có thể sử dụng, có điều tôi không bảo đảm bên trong sẽ nở ra cái gì.
Ngẫu nhiên?
Chính xác, là ngẫu nhiên. Vọng Giang Nam gật đầu, sau đó ghi lại tọa độ xảy ra bug vào biên bản công tác, nhập vào hệ thống dữ liệu, sau đó vẫy tay chào Diệp Từ. Cứ đứng đây dây dưa với cô nàng thợ săn này chẳng may gặp phải tai họa gì nữa thì chỉ còn nước kêu trời.
Ngay lúc anh ta sắp biến mất, lại sực nhớ ra cái gì đó, nhìn Diệp Từ đang săm soi quả trứng, nói: Tôi muốn hỏi cô một chút, nếu vận mệnh phải viết bản kế hoạch, bạn hi vọng nội dung của nó sẽ là gì?
Thực ra hiện giờ phần nội dung bản kế hoạch số 1 của game vận mệnh đã được quyết định, Vọng Giang Nam chỉ được tham gia một chi tiết rất nhỏ trong đó mà thôi. Anh ta biết với chức vụ hiện nay của mình, có lẽ cả đời này cũng đừng mơ bước lên được chức chủ quản kế hoạch, có điều, anh ta vẫn không kiềm được mà nảy sinh suy nghĩ nếu là mình, thì nội dung của kế hoạch ấy sẽ như thế nào đây? Hôm nay anh ta gặp được Diệp Từ, đồng thời còn biết được lịch sử chói lọi của cô, cho nên mới muốn biết xem suy nghĩ của cô gái này như thế nào.
Bản thân Diệp Từ lại có một cảm giác khá kỳ lạ.
Cô 'được' người chủ quản kế hoạch của game Vận Mệnh trong tương lai hỏi ý tưởng, nghĩ đi nghĩ lại kiểu gì cũng cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Cô cất quả trứng vào túi đồ, sau đó nhìn thẳng vào mắt Vọng Giang Nam, một đôi mắt chứa đựng một sự nhiệt tình xen lẫn cố chấp.
Những người có ánh mắt như thế này, nhất định sẽ thành công. Bất kể như thế nào, dù anh ta có gặp mình hay không thì anh ta cũng nhất định sẽ thành công.
Diệp Từ mỉm cười, một nụ cười thực sự từ tận đáy lòng, sau đó nói lại câu nói mà trước đây chính bản thân Vọng Giang Nam đã từng nói ở thời đại kia: Chỉ cần bạn cho tôi ba giây, tôi sẽ cho bạn thấy một thế giới hoàn toàn khác! Tôi chính là Vận Mệnh.
Lần này Vọng Giang Nam không nói thêm gì nữa, anh ta vẫy tay chào tạm biệt Diệp Từ, sau đó liền mang theo tâm trạng hưng phấn và kích động, biến mất.
Sau khi tiễn Vọng Giang Nam đi, Diệp Từ lại tiếp tục xử lý xác Hoang Sa Hạt, mất chừng hơn nửa giờ nữa cô mới có thể nhét toàn bộ phần thi thể đã được xử lý của Hoang Sa Hạt vào túi đồ của mình. Lúc này cô mới hài lòng mà quay về thành Hồng Hồ.
Tuy hệ thống đã thưởng cho cô 10000 điểm danh vọng tại thành Nhật Lạc, khiến mức độ danh vọng của cô tại ngôi thành này đã vọt đến cấp độ thân thiết nhưng cô không hề có ý định chọn thành Nhật Lạc làm thành thị cố định của mình. Dù sao cô đã làm nhiệm vụ ở thành Hồng Hồ suốt hai mươi ngày rồi, điểm danh vọng cũng đã sắp xỉ mức độ tiêu chuẩn.
Diệp Từ dựa vào trí nhớ cất một số thứ sau này sẽ cần dùng vào kho hàng, sau đó lập tức đi đến phòng đấu giá, đây là nơi cô sẽ thường xuyên ghé qua mỗi khi về đến thành thị lớn...