Diêu Thích vô tình nghĩ đến Gia An Đế hiện nay, sự sủng ái trong cung ngoài cung của ông ta dành cho Dung phi đều quá rõ ràng.
Rất nhiều người hâm mộ Dung phi được sủng ái, nhưng Diêu Thích lại nhớ đến Dung phi từ lúc tiến cung đến bây giờ vẫn bị người đời chỉ trích.
Khi đó, Gia An Đế vui vẻ bà ta lại không dám cầu xin, lại khiến cho Dung phi và Quách Cẩn Duệ đính hôn, sau khi đăng vị lại không nhịn được bị nữ sắc mê hoặc mà nạp Dung phi vào trong cung, cuối cùng làm Quách Cẩn Duệ hộc máu mà chết.
Chính vì vậy, dù Dung phi được sủng ái, nhưng vì chuyện này mà suốt đời không có duyên với hậu vị.
Mặc dù Gia An Đế làm vua cũng xem là tốt, nhưng đức hạnh lại kém.
So sánh với nhau, nếu thật sự Yến Truy nhìn trúng vị đại cô nương của Trường Nhạc Hầu phủ này, không bởi vì nàng yếu thế hơn cô nương của Trụ Quốc công phủ mà vứt bỏ nàng, mà nhìn trúng bản thân nàng, ngược lại là càng hiếm thấy hơn.
Từ chuyện nhỏ có thể thấy được đại sự, hiển nhiên Yến Truy có lòng tin với bản thân mình, còn hơn là dựa vào nữ nhân, điều này so với Gia An Đế lúc trước thỏa hiệp thì càng có vẻ đáng giá hơn.
Phó Minh Hoa đi xuống lầu, trước đó 'Thích Thiệu' được gọi trong miệng Yến Truy đã cứu được Bích Lam sắc mặt tái nhợt lên đây.
Bích Lam phun nước ra ngoài, Thích Thiệu lên thuyền nhặt lấy Đấu Bồng trên đất bao lấy thân thể, xoay người lại liền đi.
Xảy ra chuyện như vậy, Tiết phu nhân cũng cầm áo choàng dày đến, cho người đỡ Bích Lam ra phía sau đổi quần áo.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Phó Minh Hoa hỏi một câu, Bích Vân cúi đầu thấp xuống, tay nắm thành quả đấm: "Sau khi trưởng công chúa triệu kiến cô nương..."
"Chính là ta đã không cẩn thận đụng nàng rơi xuống nước, nếu như người đã được vớt lên thì cũng không có gì đáng ngại."
Một thiếu nữ mở miệng, Phó Minh Hoa ngẩng đầu nhìn qua, nhận ra thiếu nữ đang nói chuyện là cô nương Dung thị, mà Dung thị là mẫu tộc của Dung phi.
Nàng nắm chặt nắm đấm, hiện tại Dung phi đang được sủng ái, thiếu nữ này nói chuyện cũng vênh váo đắc ý.
Thiếu nữ kia khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, tướng mạo tương tự Dung phi, yêu mị mà diễm lệ. Nhưng lại thiếu đi sự thú vị thành thục của Dung phi đã có tuổi, nhưng lại có nhiều hơn mấy phần thanh xuân hoạt bát.
Phó Minh Hoa nhắm hai mắt lại, sát ý trong lòng bắt đầu lộ ra.
Người chung quanh thấy không khí có chút không ổn, cũng không dám lên tiếng, vị cô nương Dung thị này giống như không phát giác ra bầu không khí kì quái trước mặt, hất cằm lên: "Vừa nãy không đợi ta và Lăng thế tử lên thuyền, các ngươi đã muốn lén đi. Chúng ta đuổi theo Vân Dương công chúa một hồi, ta muốn tiễn nàng ấy một đoạn đường." Dung thị kêu gọi mọi người lên thuyền, mấy tỷ muội Phó Minh Hà có chút do dự nhìn Phó Minh Hoa, do dự cả buổi vẫn đi theo lên thuyền.
Hạ Nguyên Thận đứng tại chỗ không nhúc nhích, có chút thương tiếc nhìn Phó Minh Hoa, lại nghĩ đến Bích Lam sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối: "Thời tiết như vậy, trở về phải phải uống thật nhiều nước ấm, đuổi lạnh giữ ấm, trong phủ ta có vị đại phu chuyên trị lạnh, nếu Phó đại cô nương cần, đến lúc đó sai người thông báo một tiếng là được."
Trước giờ hắn luôn dịu dàng với nữ nhân, Phó Minh Hoa khẽ gật đầu cảm ơn tâm ý của hắn, đầu kia trên thuyền có người gọi: "Quý Chiêu, mau mau đi."
Hạ Nguyên Thận khẽ gật đầu với Phó Minh Hoa, rồi nhấc áo bào lên thuyền.
Đám người vừa đi, Phó Minh Hoa nhìn Bích Vân, Bích Vân nhỏ giọng nói: "Vừa nãy mấy người trên thuyền trở lại, nói là gặp được thế tử của Lăng vương phủ và Dung tam cô nương cũng muốn lên thuyền, nên cho thuyền chạy trở về."
Bích Vân cả người căng thẳng, nói tới chỗ này thì dừng một lát: "Vừa về đến, cô nương của Trụ Quốc công phủ nói mấy câu với Dung Tam nương." Ngụy Mẫn Châu một lòng muốn làm hoàng tử phi của Yến Truy, từ trước đến giờ Thôi quý phi và Dung phi không hợp nhau, Ngụy Mẫn Châu tự nhiên cũng là biết rõ.
Ngụy Mẫn Châu và cô nương Dung thị tự nhiên cũng không thân thiết. Hơn nữa Dung tam nương đến, mấy vị thiếu niên thiếu nữ trên thuyền sẽ nịnh bợ lấy lòng Dung tam nương, trong lòng Ngụy Mẫn Châu tự nhiên sẽ thấy ghen ghét.
Hai người đều nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng lại không muốn cãi nhau khiến người ta chê cười.
Trong lòng Dung tam nương tức giận, nhưng lại nhớ đến hình như Dung phi cũng đang ngấp nghé cô nương của Trụ Quốc công phủ này, bởi vậy liền nhịn cơn tức.
Trùng hợp lại nhìn thấy hai người Bích Lam và Bích Vân đứng ở dưới đây chờ Phó Minh Hoa. Không khỏi liền nhích lại gần, cố ý ném một hà bao khen thưởng trên mặt đất bảo Bích Lam nhặt, Bích Lam biết tốt xấu, nhặt lên, mọi người cười một trận, Dung tam nương cười đến không thẳng eo, không chú ý suýt nữa đã ngã xuống sông.
Trong lúc hoảng loạn nàng ta vươn tay ra định kéo Bích Lam trước đó đang nhặt đồ của nàng ta, kết quả Bích Lam bị nàng ta giữ chặt, nên ngã xuống sông, còn nàng ta ngược lại được hạ nhân sợ hãi níu lại, đứng vững thân thể.
Bích Vân vừa nói xong, Phó Minh Hoa khẽ gật đầu, nén cơn giận đi vào phòng nhìn Bích Lam.
Người của Định Quốc công phủ đã nấu canh gừng cho nàng ấy, sắc mặt nàng ấy dễ nhìn hơn nhiều, trên người cũng đã đổi quần áo sạch sẽ, chỉ là tóc còn có chút ẩm ướt, thân thể vẫn còn có chút run rẩy.
"Khỏe hơn chút nào chưa?"
Phó Minh Hoa ngồi xuống, Bích Lam muốn đứng dậy, Phó Minh Hoa ra hiệu cho Bích Lam nằm xuống, Bích Lam mới ngồi ngay ngắn khẽ gật đầu.
"Sau khi trở về điều dưỡng thân thể cho tốt, chuyện này nói sau đi." Nàng dịu dàng trấn an, hốc mắt Bích Lam đỏ lên, khẽ gật đầu.
Thừa dịp lúc bên ngoài đang hỗn loạn, Yến Truy từ trên lầu hai họa phường đi xuống dưới họa phường, rồi quay lại xe ngựa đang chờ trên bờ.
Khi Thích Thiệu trở về, Yến Truy đã ngồi trong xe ngựa hỏi một câu: "Có thể cứu được?"
Tóc Thích Thiệu còn nhỏ nước khẽ gật đầu, nha hoàn bên người vị Phó tiểu cô nương kia cũng rất cương liệt.
Người hầu cũng như chủ, lúc người khác rơi xuống nước sẽ hoảng hốt chạy bừa.
Nàng ấy thì tốt lắm, rơi xuống còn không chịu thua, giãy giụa muốn trồi lên. Lúc Thích Thiệu nhảy xuống, nàng ấy còn nín thở để nổi lên mặt nước, người vẫn chưa bất tỉnh, can trường lắm.
Yến Truy gật đầu nhẹ, Thích Thiệu ngồi lên vị trí đánh xe, giơ tay lên, con ngựa kia dương vó chậm rãi rời đi.
Đợi đến khi người Phó Minh Hà chơi đùa trở về thì sắc trời đã không còn sớm.
Xe ngựa Phó phủ đã đợi bên hồ, Bạch thị và Chung thị đã chờ trong xe, về tới phủ, chuyện trước đó xảy ra Bạch thị đã nghe nói.
Bà ta lạnh lùng nhìn Phó Minh Hoa: "Ta còn tưởng Giang Châu thế gia trăm năm, dạy dỗ nha hoàn có gì khác biệt."
Mấy cô nương ở bên cạnh không dám thở mạnh, Phó Minh Hà cắn môi, nhìn Phó Minh Hoa, cũng không dám lên tiếng.
Phó Minh Hoa mỉm cười, nghe Bạch thị răn dạy, chỉ sợ bà ta đang lo lắng vì chuyện này mà sau này Phó gia sẽ đắc tội Dung tam nương.
Bà ta cảm thấy Bích Lam mất mặt, lúc này muốn mượn cơ hội dạy dỗ nàng.
"Thật sự quá mất mặt xấu hổ, Giang Châu Tạ gia, tuy thanh danh lớn, nhưng cũng chỉ là cái danh suông mà thôi."
Bạch thị cười lạnh, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Phó Minh Hoa.
Ngày đó lúc Tạ thị còn sống, bà ta cũng không dám nói lời như vậy. Chính là bởi vì nghĩ tới tình huống này, mỗi khi Bạch thị nhớ tới, lửa giận trong lòng lại càng nặng nề hơn.
"Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi không trông nom hạ nhân cho tốt, lại chạy đi chỗ nào?"
Bà ta hùng hổ dọa người, Giang ma ma ở bên ngoài nghe thấy rõ ràng, hàm răng cũng cắn chặt.
"Hôm nay Trưởng công chúa triệu kiến, cho nên mới để Bích Lam, Bích Vân ở bên ngoài." Bạch thị nghe xong há to miệng, tuy sắc mặt khó coi nhưng cũng không nói được gì.