Lã Diên Mục từ khi quay trở lại Thành Vạn Uy liền trở thành Vương Gia nhàn rỗi. Cả ngày không đọc sách thưởng thơ cũng nhàn rỗi lôi mấy tên vô dụng trong Cấm Quân hành xác. Hoàng Thượng không buồn gọi thiết triều, những Vương Gia khác cũng không nửa phần dám dính dáng, quân sự trước mắt không quản, quân sự biên cảnh bản thân trước khi rời đi đã làm quá tốt, sau khi rời đi một thời gian cũng chưa có biến động tới mức cần ra mặt.
Nhưng đấy chỉ là chuyện của một ngày trước.
Lã Diên Mục trên lưng ngựa, nước đại phi gấp rút, ánh mắt kiên định hướng thẳng về phía trước. Dường như trong ánh mắt kia, càng là bóng đêm càng khiến phát sáng cách lạ thường.
Người và ngựa chạy một hàng dài xuyên qua bóng đêm, mất hút trước cổng thành vừa mở, hướng thẳng phía bắc:
“Tin tức truyền đến có bao phần là thật?”
“8 phần là thật! Phía Đại tướng quân truyền tin chưa được bao lâu, bên này cũng nhận được tin tức của đám người đó. Huân Minh Tàng trước nay hành sự cẩn thận, tin chắc bọn họ còn ở quanh Tề Xuân!”
Tề Xuân? Cái tên này cũng thật trùng hợp.
Thành Tề Xuân không rộng như Kinh Thành nhưng lạ là nơi giao thương thuận lợi, địa hình bằng phẳng, sông ngòi kênh rạch cũng không thiếu thốn, muốn phát triển giao thương không nơi nào tốt như nơi này. Thậm chí muốn buôn bán vũ khí, che giấu nội lực bùng lên tạo phản cũng có thể ẩn thân thật lâu tới thần không biết quỷ không hay.
Lần trước Chu Thương Thành tới được nơi này cũng mất hơn 2 canh giờ, đầu sóng ngọn gió trong gang tấc cứu được Dung Châu Ngạn quay về. Bây giờ xuất hiện lại một lần nữa trong nơi này, dựa vào hơi Lã Diên Mục bao cả bầu trời gánh vác mới có thời gian liếc qua vùng trù phú nhộn nhịp.
Mặt trời còn chưa lên cao quá tầm mắt, nhưng người *** xuất hiện không thiếu một hộ. Cửa lớn cửa nhỏ trên thuyền thay nhau mở tung, người bốc vác hối hả trên gương mặt nặng trĩu những giọt mồ hôi. Người Đại Mãn không thiếu, người Tây Vực lộng lẫy cũng không xuể, người Miến mang theo những lưng ngừa đầy hàng hóa không ngớt lời chào gọi. Một thành lớn cứ như vậy động đúc hơn cả Kinh Thành Vạn Uy ngày lễ.
Chu Thương Thành dắt theo ngựa của Lã Diên Mục, cẩn thận quan sát ánh mắt của hắn:
“Vương Gia! Chúng ta bây giờ nên xuất phát tìm ở nơi nào? Người đông phức tạp, không thể kinh động, nhưng nếu không kinh động sợ rằng trước khi tra được số lượng vũ khí thì người đã biến mất.”
“Thành Cung Khang truyền tin đến nói rằng bọn chúng mang theo 2 đội xe, lại cải trang thành thương nhân?”
“Đúng vậy!”
Vậy cũng tức là số lượng người có bao nhiêu, số lượng vũ khí thực tế như thế nào hoàn toàn không có ai nắm rõ. Thành Cung Khang trấn thủ phía bắc, là Đại tướng quân cũng giống như đồ tể một phương, hoàn toàn thần phục dưới tay Lã Diên Mục. Mưu lược, tầm nhìn, quyết đoán khiến Thành Cung Khang như bức tường lớn chắn gió thổi bay nóc Đại Mãn, vậy mà sau khi Lã Diên Mục rời khỏi nơi đó liền có kẻ dám vượt mặt hắn trù tính?
Lã Diên Mục nâng tay xoa lên thái dương không ngừng nhảy múa:
“Xem ra đám Vương Gia không quyền kia không chờ nổi ngày lão Hoàng Thượng băng hà.”
Nhưng cho dù là ai, Lã Diên Mục cũng chẳng quan tâm. Hoàng Quyền trước nay đều máu lạnh vô tình, giết huynh đệ, nhuốm máu thân sinh cũng chỉ cần trở thành kẻ cười cuối cùng liền vì bách tính thành thánh nhân. Đó là quy luật, mà quy luật thì không chừa một ai. Nhưng kéo ngoại tộc hòng trù tính, Lã Diên Mục tuyệt đối không cho thứ ngu xuẩn đó được phép tồn tại.
“Chia làm hai đội, âm thầm đến các bến cảng điều tra. Không ngoại trừ khả năng đám người Tây Vực chỉ là chiêu trò lừa mắt, những thuyền buôn xuất phát hướng về Kinh Thành đều lần lượt báo lại.”
Chu Thương Thành cúi người, lập tức nhận chỉ thị:
“Rõ!”
Lã Diên Mục nắm trong tay quân phiến, ý cười giấu sau lớp mặt nạ, hướng dáng lưng hiên ngang bước thẳng.
Hắn dừng lại tại một khách trạm cho người Tây Vực. Bên trong trang trí nhiều loại thảo cỏ khác thường, những kỳ trân dị bảo trên Đại Mãn không thể nào tìm thấy. Nam nhân tại nơi này ăn mặc kín đáo, y phục làm từ vải thô dính nhem bụi đường. Nữ nhân lại giống như chưa từng trải qua đi đường vất vả, hoàn toàn lả lướt theo từng câu nói đến cử chỉ.
Lã Diên Mục mang theo mặt nạ bạc, đáy mắt khắp nơi xuất hiện tức khí. Nếu là người Đại Mãn sớm đã bị dáng vẻ của hắn làm cho chạy mất mật, nhưng khi đứng trong đám người Tây Vực lại giống như cao hứng tiến gần.
Nữ nhân Tây Vực mang mạng che mặt, nửa thân kín hở hờ hững sáp lại cạnh bên hắn:
“Quan nhân! Người tới đây là muốn uống trà hay thuê phòng?”
Bàn tay nàng ta vừa tò mò vừa ngạo nghễ muốn hướng đến vẻ mặt sau lớp mặt nạ mà tìm hiểu. Nhưng còn chưa kịp động vào, quân phiến trên tay Lã Diên Mục cắt ngang rạch trên mặt nàng ta vết sượt dài.
“Á…”
Nữ nhân trước mặt thét lên thất kinh, một tay ôm mặt đẫm máu tươi, một tay chống đỡ toàn thân lùi về phía sau:
“Hắn ức hiếp ta! Các người…các người…”
Nhưng còn chưa kịp nói hết, ánh mắt liền động phải quân phiến trong tay Lã Diên Mục. Lời muốn nói trong miệng lập tức nuốt thẳng vào dạ dày. Nam nhân Tây Vực phía sau dường như đều chung một điểm nhìn, nửa tiếng không ho he.
Trái lại Lã Diên Mục càng thấy hào hứng. Rốt cuộc quân phiến trong tay hắn có uy lực thế nào khiến cho đám người này lại sợ hãi như vậy? Danh tiếng mặt nạ bạc của Lã Diên Mục chẳng lẽ còn tốt hơn so với một cây quạt chiến?
Lã Diên Mục tìm lấy một chỗ ngồi xuống, nửa điểm cũng không quan tâm tới ánh mắt của đám người đang nhìn hắn tới rớt tròng:
“Một bình trà!”
Lần này không khí bên trong quán trọ liền biến thành thê lương. Vốn còn rôm rả nhiệt tình, đến khi ấm trà đến liền biến hóa muốn đưa tang. Thi thoảng có người liếc mắt nhìn sang Lã Diên Mục, nhưng ánh mắt không giống âm mưu dò xét mà như sợ hãi muốn hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Bên trong tửu lầu phía nam thành Vạn Uy, đám ăn mày một chút không mang cảm giác sợ hãi, tự tin bản thân thành tử sĩ mà lao đến gian phòng trước mắt.
Bọn chúng không biết người bên trong là ai, cũng không biết người cần ở phòng nào, chỉ có thể đánh một phòng tìm một phòng, đánh hai phòng tìm hai phòng.
“Rầm!”
Màn che bị chém đứt, bức bình phong dựng tạm cũng bị đạo lực thô bì đạp đổ. Đám ăn mày nhìn nhau gật đầu:
“Không có thần y!”
Người trước mặt là nam nhân mang trên người thân y như ngọc, mi mục như họa, một nam nhân không giống như bất kỳ nam nhân nào. Thậm chí có chút ôn nhu nhàn thục đến nữ tử cũng không sánh bằng.
Đến cả đám ăn mày mang trên vai tử sĩ giấu thân cũng nhất thời phải kinh hãi trước người đối diện:
“Mỹ nhân! Sau khi gia xong việc…nhất định quay lại tìm ngươi!”
“Ngươi nhất định phải đợi gia! Bổn gia cùng ngươi đêm nay không về!”
Đối lại những dung tục trước mắt, nam nhân trong gian chỉ châm lên ly trà nhàn hạ thưởng thức:
“Không cần đợi đêm nay!”
Đám ăn mày gần như bị thanh âm trong gương mặt xinh đẹp kia mê hoặc. Một bước lại tiến đến một bước, cả người gần như muốn phát nhiệt vì hưng phấn:
“Chà! Mỹ nhân thật biết chủ động! Người như mỹ nhân…ta thực thích!”
Lại một tên nữa xuất hiện đẩy tên phía trước lùi lại:
“Mỹ nhân này là nam tử, người như vậy vẫn nên để ta thưởng thức trước. Có gì…ngươi phía sau…không tính thiệt!”
Một kẻ khác cũng không kém cạch:
“Thiệt? Các ngươi thiếu sao? Vẫn nên để ta!”
Nam tử tuấn mỹ không đặt đám vô sỉ vào đáy mắt, buông xuống tách trà nóng:
“Vậy cũng phải xem các ngươi còn mạng để chạm vào ta hay không?”
Dứt lời, ly trà trong tay theo lực đập trúng ngực một tên, hắn lập tức ngã nhào xuống đất.
“XÔNG LÊN! NGƯƠI DÁM HẠ TA? XEM TỐI NAY TA TRỪNG PHẠT NGƯƠI NHƯ THẾ NÀO!”
Đám ăn mày như thú đói, một kẻ lao lên lại một kẻ tiếp thẳng. Lần lượt phối hợp triệt đi những phần sức nhỏ nhất của nam tử kia.
Gian phòng kế bên truyền lại tiếng giọng gấp gáp:
“Vân Cẩn! Ngươi có cần ta giúp sức?”
Vân Cẩn tay không chạm vào thanh kiếm của tên ăn mày, một đường né một đường. Thao tác nhẹ nhàng uyển chuyển như vũ khúc mùa xuân, tốn chút lực nhỏ nhưng công hiệu vô cùng ngất trời:
“Giãn gân cốt cũng cần người giúp?”
Kế bên phòng thu lại thanh kiếm trong tay, gật đầu trong vô thức:
“Đúng là nghĩ nhiều!”
Nhưng hắn nghĩ không nhiều. Cửa sổ nhanh chóng bị hất tung. Hắc y nhân mang theo nét dọa người khác hoàn toàn so với đám tử sĩ ăn mày ngoài kia. Hộ vệ bên cạnh Bích Hàn Không tạo thành vòng tròn tứ phía, kiên định nhìn vào hai hắc y nhân trước mặt:
“Công tử! Chúng thuộc hạ liều mình bảo vệ hai người!”
Thập Thất rút kiếm, đối thẳng hai hắc y nhân nửa điểm nể tình liền không có, nhanh chóng vung kiếm chém về phương đến:
“Bảo vệ đại ca! Hai tên này một mình ta xử lý!”
Nói đoạn, Thập Thất chặn kiếm vũ, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên những thanh âm sắc lạnh tới ghê người. Không ai nhường đường, không ai lùi bước. Vân Cẩn gian kế bên tuy rằng đối với đám tử sĩ này chệnh lực khá lớn, nhưng người đông lại cấu đi từng chút sức lực, giống như mưa phùn, trông thì vô hại nhưng thực chất lại giết người càng đau.
Y nhân châm lên khí hải, Bích Hàn Không run lên một hồi đau đớn. ***** ** càng đau nhức, cơ thể càng giống như chết đi sống lại, mồ hôi từ khi nào đã tuôn đầy tấm chăn mỏng. Bàn tay hắn bấu chặt lấy cạnh giường, bên tai truyền lại thanh âm tiếng Vãn Sinh Đường mở cửa. Chút ý thức mơ hồ cảm nhận toàn thiên khu đang chìm trong âm độc nhức nhối.
Y nhân lau mồ hôi trên trán, một châm trên tay không ngừng run rẩy:
“Độc này đã thấm vào lục phủ ngũ tạng. Châm này hạ xuống…là ta đã quá tự tin!”
Thập Thất vung kiếm, mũi tên xuyên qua không khí tạo thành vệt máu dài. Cả người từ khi nào đã trở thành bị cát bị người trước mặt đánh tới bầm dập. Thập Thất có thể mạnh, nhưng đấu đơn còn khó sống chứ đừng nhắc đến hai hắc y nhân.
Một mũi phi tiêu ghim lên ngực phải, Thập Thất lảo đảo cố gắng chống đỡ bản thân trên thân kiếm bị bẻ vụn:
“Ta liều chết với các ngươi hôm nay!”
“Y NH N! CH M MAU!”
Hắc y nhân không lộ gương mặt, một tên ngồi trên bậc cửa sổ ngạo nghễ nhìn vào trong, một tên ung dung nhấc tay cũng biến Thập Thất thành bị cát sống:
“Hôm nay ta cho các ngươi thời gian cứu người! Cứu hắn sống, ta giết mới thích!”
Đạo lực vươn lại, Thập Thất lao người tiến tới, hắc y nhân nhún chân rẽ về phía sau đơn giản né tránh. Cánh tay Hắc y nhân chạm vào da thịt nồng huyết nhục, mân mê càng thích thú:
“Lâu rồi không giết một đại nhân vật! Hôm nay giết lại hẳn có thành tựu hơn khi trước!”