Trước khi tới tiệc đầy tháng của hài tử Phó Công Hầu Lã Tô Minh là buổi ngự yến chán ngắt của đám nữ nhân khuê các mà Tuyết Mai Phu Nhân cao hứng mở. Trong hậu cung, người nói quyền uy lớn nhất là Hoàng Hậu, nhưng người thực quyền có tiếng nói lại là người khác.
Tuyết Mai Phu Nhân chỉ hướng đông mở tiệc, đám người nào dám chuyển hướng tây.
Tuyết Mai Phu Nhân chỉ hướng nam muốn xây giang thuỷ, nào có người đào kênh ngược rạch.
Dung Nhi Vân cũng vì hiểu được điều này cuối cùng mới biến kiếp trước của mình thành trò cười thê lương. Nàng coi Hoàng Hậu như cái gai trong mắt, cũng là khối mụn hết lòng xu nịnh mà không thực biết Tuyết Mai Phu Nhân kia mới chân chính một ánh mắt có thể giết nàng.
Nhưng bây giờ, nàng là Kim Thiết Vương Phi, chẳng phải dưới một người trên vạn người mà là nữ nhân điên khùng không ai dám chọc.
"Nếu không vui không cần tiếp tục ở lại."
Lã Diên Mục trước khi xuống xe ngựa cẩn trọng nhắc nhở nàng.
"Vương gia không cần lo lắng. Lần trước đã xảy ra chuyện lớn như vậy, dám chắc không có nữ nhân ngu ngốc nào dám mò đến chọc giận ta."
Hắn gật đầu, ý tứ rõ ràng không giống như quan tâm nàng có bị người khác làm khó dễ.
Dung Nhi Vân đem theo Dung Châu Ngạn, vừa đến trước cổng Hoàng Thành liền gặp ngay người nhà.
"Dung phủ hôm nay cũng mời toàn gia quyến?"
Dung Nhi Vân đến trước mặt Triệu Manh Yến vấn an, cũng thuận mắt nhìn sang Dung Nguyên Thuần.
Nàng ta sau thời gian vất vả luyện tập, bây giờ khí chất đã thay đổi rất nhiều. Trở thành nữ nhân xinh đẹp cao ngạo, phép tắc cũng thành thục hơn trước.
Dung Nguyên Thuần vẫn còn sợ hãi dáng vẻ khi trước của nàng, ngoại trừ hành lễ đều không dám đối thẳng mặt.
"Nguyên Thuần! Đến bên tỷ!"
Dung Nguyên Thuần chẳng khác gì một con cún nhỏ vì nghe theo lệnh của chủ nhân phải miễn cưỡng gạt bỏ sợ hãi tiến về phía trước.
Nàng đưa tay sang bên, ra hiệu Dung Nguyên Thuần bám lấy:
"Lần đầu vào Hoàng Thành, nên đi cùng tỷ. Chuyện gì không biết không hiểu nhất định phải hỏi, không được tự ý làm loạn."
"Muội đã hiểu!"
"Trong cung không giống như ở Dung phủ. Phép tắc lễ nghi tuyệt đối coi trọng. Chân bước không được quá một trượng, không được vung tay quá thước, miệng cười không lộ, hành xử ôn nhu như nước."
"Muội xin học theo tỷ!"
Rất nhanh bao nhiêu kinh nghiệm vốn liếng Dung Nhi Vân đã tích luỹ được đều tặng hết cho vị muội muội nhỏ.
Đợi tới khi hai người yên lặng ngồi tại vị trong yên hội Dung Nhi Vân mới hít hà quan sát lại cơ miệng muốn rời ra của bản thân.
Nàng tìm theo hướng Dung Chậu Ngan kế bên mà thở dài:
"Làm nữ nhân Hoàng Thành thực vất vả! Châu Ngạn! Ngươi nhất định phải sống cuộc đời thoải mái, không gò bó mới là tốt nhất."
Đó cũng là lý do Lã Diên Mục tìm về được người nhưng lâu như vậy nhất định không nhận thân.
"Kim Thiết Vương Phi! Người sống không thoải mái sao? Người lại không cảm thấy bản thân nói nhăng nói cuội ở nơi này như vậy không thoải mái sao?"
Dung Nhi Vân còn đang mệt nhoài an phận thủ thường nghe theo lời Lã Diên Mục căn dặn không đi gây chuyện. Vậy mà có người không biết trời cao đấy dày tự tìm tới nàng.
Dung Châu Ngạn vừa thấy ánh mắt hình mũi tên của nàng liền xuất hiện loại dự cảm không mấy tốt lành, nhanh chóng đổi chủ đề:
"Vương Phi! Hôm nay thời tiết rất đẹp!"
Thời tiết đẹp như vậy, chính là không tốt cho việc mắng người. Bằng không, vừa không thưởng thức được cái đẹp, vừa khiến tâm trạng không vui.
Hơn nữa nàng còn mới dạy bảo Dung Nguyên Thuần phải hành xử nho nhã, nàng không thể tự mình đạp đổ.
Không thấy Dung Nhi Vân nếm xỉa tới, kẻ bên cạnh lại tiếp giọng còn cao hứng hơn:
"Kim Thiết Vương phi! Phải chăng hôm nay người cũng tới cùng một vị muội muội?"
Lời nói của Ngô Như Hà vừa xong, mấy nữ nhân hóng chuyện cung quanh thi nhau to nhỏ không kiêng nể.
"Muội muội sao?"
"Sao ta lại chưa từng nghe đến chuyện này?"
"Trong Dung phủ từ khi nào có thêm một vị tiểu thư nữa?"
Ngô Như Hà nhìn quanh một lượt vừa hay bày ra dáng vẻ vô tội:
"Ấy chết! Là ta lỡ lời! Nhị tiểu thư Dung phủ từ khi sinh ra đã mang hung tinh. Thiên kiếp kéo tới vận xui. Dung phủ đưa người rời khỏi thành Vạn Uy này tránh kéo tới tai kiếp. Không biết đã giải trừ vận mệnh thế nào, sau này lỡ như..."
Đám nữ nhân nghe chuyện này lập tức xanh mặt sợ hãi mà kiêng dè nhìn chung quanh. Một tiếng thì thầm nghe cũng không rõ.
Ngô Như Hà nâng khăn che nửa phần mặt đảo mắt nhìn qua gương mặt không biến sắc bên cạnh.
Nhưng vừa mới chớp mắt, thái độ đã thay đổi tới đột ngột. Thân liễu mong manh trong tà tuyết y ngồi thụp xuống nền đất lạnh, tiếng thân thể chạm nơi kia vang lên âm 'thụp' đau nhói. Ngô Như Hà nắm lấy một tay Dung Nhi Vân càng ra vẻ khẩn cầu:
"Kim Thiết Vương phi! Là tiểu nữ lỡ lời, không hề có ác ý gì cả. Vương Phi đại nhân đại lượng xin người đừng để bụng."
"Vương Phi! Tiểu nữ không hề có địch ý! Vương phi xin đừng để trong lòng!"
Lần này, chính Dung Nhi Vân nàng mới bị thái độ kia làm hoảng sợ.
Chẳng lẽ nàng ta có chuyện gì?
Dung Nhi Vân đảo mắt một lượt, vừa hay bên ngoài yến hội một thân hắc ảnh lướt qua. Hắc lụa đào, vân mây sương, dáng vẻ kiêu ngạo chỉ cần suất hiện đã khiến đối phương cảm thấy bức bách ngộp thở.
__Hoá ra là Lã Diên Mục!
Hắn ta chỉ cần đứng đó, một ánh nhìn đã giúp nàng giải quyết đám người muốn hùa theo xem kịch, giải quyết cái miệng vô duyên hữu ý Ngô Như Hà.
"Ngô Như Hà!"
Nàng vươn tay tuỳ tiện dùng lực nhỏ nhất nâng cằm đối phương:
"Ta thực không phải người dễ tính. Để ngươi chép phạt lần đầu hòng cảnh tỉnh là lỗi do ngươi mà ra. Nhưng lần thứ hai còn để ngươi chép phạt, sợ rằng ngươi vẫn không thể nhớ được."
Kim Thiết Vương đã đi khuất nhưng ánh mắt muốn moi đủ lục phủ ngũ tạng mang đi ném cho chó vẫn còn đó trên gương mặt Dung Nhi Vân. Không phải tự nhiên Dung Nhi Vân này có thể cao hứng bám theo Thế Quan Vương không người cản trở, lại về bái đường cùng Ác ma thiết diện Kim Thiết Vương.
Ngô Như Hà bây giờ cũng coi như đã hiểu. Chỉ tiếc rằng, đã muộn.
Dung Nhi Vân chạm từng ngón tay thon dài nên gương mặt lạnh toát vì sợ hãi. Môi mềm thốt ra từng câu từng chữ càng khiến chính hội im lặng chìm vào âu lo:
"Giọng nói của ngươi, khiến ta rất đau đầu...chi bằng ngươi đừng nói nữa."
Nàng buông bàn tay, trước sau trên gương mặt đều chưa từng bộc lộ cảm xúc.
"Vương phi! Ta biết lỗi rồi! Ta cầu xin người! Cần xin người đừng phạt ta như vậy!"
"Vương phi! Ta sẽ quản cái miệng này! Ta nhất định vừa nãy là quá hồ đồ! Ta...sau này...ta sau này...không nói linh tinh nữa."
Dung Nhi Vân nâng mí mắt cũng không thèm nhìn Ngô Như Hà một cái mà đặt lên mặt bàn một lọ thuốc nhỏ bằng phỉ thuý tinh xảo:
"Thiên kiếp? Hung tinh? Ngươi mang thân phận của Ngô đại học sĩ tới đây nhưng lại truyền bá những tà ma ngoại đạo, kêu gọi tẩy não hướng ác, ngông cuồng vọng tưởng trong lời nói. Những tội danh như vậy ngươi cảm thấy ta có thế nhắm mắt cho qua?"
"Vương phi...ta..."
Ban đầu không có người nói đỡ cho nàng ta, đến giờ phút này càng thực sự không có người dám nói đỡ.
Đến bản thân Ngô Như Hà muốn giảo biện cũng tìm không được phương thức.
"Trên bàn là Khấu Cấm. Một viên có thể lấy mạng, có thể lấy mất giọng nói, cũng có thể nó chỉ như viên kẹo vị đắng thường ngày vô hại. Ngươi uống nó, tạo hoá tự quyết định trừng phạt thế nào là đủ."
Ngô Như Hà ngồi bệt dưới đất, nước mắt lưng tròng không biết từ khi nào đã ướt đẫm một vùng y phục.
Cũng tại cái miệng này, cái miệng hại thân.
Ngô Như Hà chỉ muốn xả hết nỗi lòng bực tức.
Ai biểu ngày trước nàng ta thích Lã Sử Hoành như vậy mà hắn ta đến nửa cái nhìn cũng không chia cho nàng.
Là do Dung Nhi Vân này mặc dù đã bái đường với Lã Diên Mục mà vẫn còn dây dựa không dứt cùng Lã Sử Hoành?
Ngô Như Hà có gì không bằng Dung Nhi Vân kia?
Cuộc đời tiếp theo của nàng lại chỉ có thể để cho một viên đan quyết định?
Ngô Như Hà nhìn quanh một lượt.
Mẫu thân phía xa ngoảnh mặt coi như không thấy.
Đại tỷ kế bên nắm khăn voan trong tay chỉ im lặng.
Những người từng vì câu nói của nàng ta mà nhào nháo bây giờ lại giương măt chờ đợi, thực sự chỉ thiếu lên tiếng thúc giục nhanh chóng.
Lòng người trong Hoàng Thành này vốn biết trước vô cùng lạnh lẽo. Nàng có vinh hoa tự khắc có thêm bằng hữu, nàng lâm nguy chỉ có thể chống đỡ một mình.
Cánh tay run run, đôi mắt đã khô đi một tầng lệ đọng.
Khấu Cấm trong tay, một hơi cạn sạch.
Nàng sẽ chết sao?
Nàng sẽ vĩnh viễn không thể nói được sao?
Như vậy cũng tốt!
Không cần nịnh bợ, cũng không thực cần người ta chán ghét.
Thời khắc đếm trong từng nhịp thở. Cả gian đại tiệc rộng lớn im phăng phắc đến độ tiếng gió thoảng cũng hoá bão giông.
"Vương phi… ta..."
Ngô Như Hà ôm cuống họng, lại lần mò trên thân thể một lượt đảm bảo một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
"Vương phi! Ta không sao?"
Nàng ta không sao thực! Vẫn khoẻ mạnh!
"Vương phi! Ta thực không có sao! Là ông trời giúp ta! Vương Phi tha tội!"
Dung Châu Ngạn tiến lại một bước, lấy từ trong tay Ngô Như Hà lọ thuốc mà chán ghét lên tiếng:
"Ngô nhị tiểu thư! Người cảm thấy thực sự có thứ gọi là Khấu Cấm?"
Là sao?
"Ngô nhị tiểu thư! Nếu thực có thứ như vậy tồn tại thì Nội viện hẳn không cần cắt lưỡi."
Dung Nhi Vân lười quan tâm đến chuyện cần phải giải thích, cũng lười để ý đến ánh mắt soi mói từng phần kỳ lạ của đám người trước yến tiệc.
Thứ đám người kia quan tâm không giống như nàng. Họ chỉ thực sự muốn xem kịch hay, thực sự muốn nhìn thấy Ngô Như Hà khổ sở muốn chết không được muốn sống không xong. Cũng muốn thấy thực sự Ngô Đại Học sĩ có vì đứa con thứ của mình mà ra mặt gây nên chút chuyện trong không gian Hoàng Thành vốn yên bình sóng ngầm này không.
Kế tiếp, nữ nhân mặt hoa da phấn có vài phần nét tương đồng với Ngô Như Hà kính cẩn đứng dậy hành lễ:
“Đa tạ Vương Phi giơ cao đánh khẽ, tha cho lệnh muội một con đường sống. Sau này Ngô Phủ nhất định quản giáo lệnh muội thật nghiêm, không để lệnh muội tùy ý xuất hiện khiến Vương Phi không vui.”
Lời nói này xét theo thực tế không có vấn đề gì, thay vào đó lại vô cùng hợp hoàn cảnh.
Vừa gây ra chuyện lớn, ở trong phủ đóng cửa chịu phạt là hiển nhiên. Hơn nữa vừa hay đắc tội cùng với một người đến hai lần, mà hai lần đều khiến Ngô phủ mất hết mặt mũi, cho dù đóng cửa cả đời lĩnh phạt cũng coi như nhẹ nhàng.
“Ngô phu nhân! Ngô gia các người gây chuyện với ta, bây giờ chỉ để hai vị tiểu thư này nói chuyện?”
Thứ được gọi là đương gia chủ mẫu chẳng nhẽ không biết bản thân nên làm gì?
Dung Nhi Vân vừa nhìn đã biết nữ nhân mặt hoa da phấn kia chắc chắn là Đại tiểu thư Ngô phủ.
Nhưng Đại tiểu thư Ngô gia thì có mặt mũi lớn đến thế nào? Nàng không đặt ả vào tầm mắt ai là người dám ý kiến?
Đại tiểu thư Ngô gia Ngô Như Bích bây giờ chỉ biết tự mình cười trừ, một tay siết chặt y phục nghiến răng vẫn cố giả bộ thanh cao uyển chuyển ngồi xuống.
Đương gia chủ mẫu Ngô gia, Ngô phu nhân chưa từng sinh nở nhưng lại có tới 3 người con. Bí mật về chuyện này hiện tại không một ai biết, đến cả nàng từng sống một kiếp cũng chỉ biết được có như vậy.
Ngô phu nhân trẻ trung đúng theo vốn tuổi, so sánh nhan sắc với Ngô Như Bích mặt hoa da phấn chỉ có hơn chứ không kém:
“Kim Thiết Vương phi!”
“Không cần đa lễ! Chuyện trước mặt như thế nào Ngô phu nhân có phải cũng đã hiểu?”
“Thần thiếp xin nghe theo Vương Phi dạy bảo.”
“Ngô phu nhân vừa hay lớn hơn ta có thừa, trải nghiệm sống nào cần ta dạy bảo? Nay chỉ vì có chút chuyện nhỏ, không biết Ngô phu nhân có thể đồng ý với ta được không?”
Cho dù ta có muốn điều gì, ngươi cũng không được phép từ chối.
Ngô phu nhân liếc mắt quay sang Ngô Như Hà còn đang ngồi bệt dưới nền đất, thu liễm lại tức giận chỉ biết cười trừ:
“Đương nhiên có thể đồng ý!”
“Vậy ta cũng không khách khí! Ta muốn cô ta làm người của ta.”
Ngô Như Hà bị chỉ thẳng mặt có chút giật mình ngơ ngác.
Dung Nhi Vân muốn nàng ta?
Đây là chuyện như thế nào vậy?
Ngô phu nhân lau lượt mồ hôi ướt đầm trên trán, nói một lời còn không rõ ràng:
“Như…như vậy…làm sao…?”
Nàng nâng tay, đặt chén trà trước cửa miệng nhẹ nhàng thưởng thức cái hương thơm nồng nàn chiếm đủ khứu giác:
“Ngô phu nhân! Người quên rồi sao? Ngô nhị tiểu thư đã chết do dùng Khấu Cấm. Người trong yến tiệc này, bất kỳ ai cũng có thể làm chứng.”