Dung Nhi Vân người tiễn khách cũng là người giữ lại Lã Tô Mạnh lâu nhất ngoài cửa hậu.
"Vương Phi có chuyện cần tìm ta? Sao không gọi tới trước đại sảnh mà phải tìm tới tận nơi này?"
Phía cửa sau khuất người qua lại, không có hạ nhân hầu hạ. Chỉ duy nhất một mình Dung Nhi Vân cùng Lã Tô Mạnh, nếu như bất kỳ một ai nhìn thấy cũng có thể suy nghĩ tới những chuyện liên tưởng hoang đường.
Hắn nghĩ như vậy không sai. Chỉ có điều đối với nàng cuộc gặp gỡ này lại là điều phải chắc chắn không để ai nghe được.
"Tô Mạnh! Ngươi cảm thấy Nguyên Thuần là người thế nào?"
Lã Tô Mạnh kinh hãi nhìn về nữ nhân trước mặt, không nghi ngờ mà người này có thể một câu hỏi thẳng trực tiếp:
"Dung nhị tiểu thư là nữ nhân nho nhã phong thái tuyết nguyệt, dáng vẻ yểu điệu thục nữ nhẹ nhàng bay bổng. Là người sống ở thôn dã từ nhỏ nên không có những dã tâm chốn quyền thành, nhưng với bản tính như vậy càng khiến người ta trân trọng nể phục. Tin rằng sau này sẽ là một nương tử tốt."
"Vậy ngươi thích muội ấy?"
Nói như vậy cũng quá mức thẳng thắn.
"Thảo dân chỉ là một người buôn bán nhỏ sống nay đây mai đó. Cơm kiếm còn không đủ bữa, ăn bữa này phải suy nghĩ tới bữa khác làm sao có chuyện mơ tưởng hão huyền tới Dung nhị tiểu thư?"
"Vậy ngươi không thích muội ấy?"
Lã Tô Mạnh có thể trả lời như thế nào?
Là kiếp này hay kiếp trước hắn ta cũng đều xuất hiện trong phong thái nho nhã như thế này để trả lời câu hỏi của nàng.
Kiếp trước nàng không kịp hỏi hắn có thực sự bằng lòng nguyện ý ở bên Dung Nguyên Thuần. Để rồi đến cuối cùng dù câu trả lời có bằng lòng nguyện ý hay không cũng không còn quan trọng bằng sinh mạng.
Còn kiếp này vẫn nên phủ đầu đamt bảo mối nhân duyên này thực sự chỉ nằm trong trứng nước.
"Chỉ cần Dung nhị tiểu thư nguyện y bằng lòng ở bên một kẻ như thảo dân thì thảo dân sẽ dốc hết sức mình khiến cho nàng ấy sống không cần lo nghĩ. Dù có phải làm trâu làm ngựa, dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng cam lòng."
Thực là đáng cười!
Lã Tô Mạnh không khác gì so với suy đoán ban đầu của nàng. Một cước đạp thẳng vấn đề sang Dung Nguyên Thuần, tự tay phủi sạch sẽ bản thân cùng nàng ta mắt liếc đưa tình.
Hắn đã nói vậy thì tức nghĩa bản thân chắc chắn được một phần Dung Nguyên Thuần sẽ nguyện ý đi theo hắn mà bỏ mặc lại lời nàng khuyên nhủ bên tai.
Nếu đã thế thì cứ để cho vị tỷ tỷ này làm người xấu:
"Ta nghe nói ngươi rất nổi tiếng trong nông sản phạm vi 100 dặm quay ngược về đây. Nguồn cung ứng vịt cũng là do một tay của ngươi dâng nên Hoàng Cung cùng vài ba nửa phần phủ nơi Kinh Thành?"
"Để Vương phi chê cười rồi! Là chút làm ăn nhỏ, chẳng qua gia phụ có chút quen biết nên kinh doanh mới hanh thông như vậy. Thảo dân chỉ là nhận được may mắn thôi!"
"Gia phụ của ngươi cũng thật biết cách dạy dỗ nhi tử. Sau này nếu có dịp ta cũng muốn gặp người đấy một lần."
Dung Nhi Vân liếc hắn hừ lạnh.
Lã Tô Mạnh có thể là một người không ai biết tới nhưng đối với nàng hắn ta chính là kẻ không bao giờ được quên đi. Cho dù đốt hắn rải xuống nghìn vạn hũ tro, băm thành vạn mảnh nhỏ nàng cũng nhất định phải nhận ra người này.
Nhị công tử Hầu gia Lã Tô Mạnh.
Hắn chỉ là đứa con trai thứ không có cơ duyên được nối nghiệp Hầu gia nên từ khi còn nhỏ đã buôn ba trở thành một thương nhân. Hắn ta thành danh tới mức quỷ không biết thần không hay về thân phận Nhị tiểu Hầu gia cao quý.
Cũng chưa đầy nửa năm sau khi gặp mặt Dung Nguyên Thuần, không biết vì nguyên do thời thế thuận lợi hay lòng người toan tính mà Đại công tử Hầu gia bị ám sát ngay trên đường từ Hoàng Cung về Hầu phủ. Lúc đó thuận thế khiến Lã Tô Mạnh trở lại với thân phận người kế vị duy nhất.
Nghĩa là chỉ có nửa năm thời gian khiến cho mối quan hệ của Lã Tô Mạnh cũng như Dung Nguyên Thuần hoàn toàn cắt đứt.
"Vậy ngươi có muốn hợp tác với Dung tộc?"
"Hợp tác? Vương phi người đang nói đùa hay sao? Bây giờ việc kinh doanh của thảo dân vô cùng thuận lợi. Nếu như muốn hợp tác thì cũng phải hợp tác với một thương nhân phát triển ngành nghề nào đó. Dung tộc hoàn toàn không có bất kỳ ngành nghề nào phù hợp."
"Vậy ngươi cảm thấy thực phẩm ngươi vận chuyển bằng đường bộ sẽ nhanh hơn đường thuỷ? Dung tộc không có ngành nghề nhưng ngoại trừ lắm trong tay đường thủy thì chính là không có cơ duyên hợp tác?"
Bất kỳ một thương nhân trên đà phát triển đều muốn mở rộng mạng lưới của bản thân, mà cắt đứt con đường vận chuyển ngu ngốc chính là mở ra một tương lai càng tươi sáng hơn. Nếu như có thể dùng đường thuỷ của Dung tộc, không cần nghĩ cũng biết lợi nhuận nhiều tới mức nào.
Chính vì nguyên do Dung tộc nắm trong tay đường thủy mà Lã Sử Hoành mới không thể dứt miệng khỏi miếng mồi Dung phủ.
"Vương phi có thể khiến chúng ta cùng hợp tác sao?"
"So với Nguyên Thuần, ta tự tin bản thân giúp ngươi được nhiều hơn. Hay ngươi nghĩ một người sống lâu ngày trong thôn dã có thể hiểu được thương trường thăng trầm cũng như đường thuỷ trong Dung tộc?"
"Thảo dân nguyện theo ý Vương phi!"
Dung Nhi Vân tiến lại trước mặt hắn gật đầu. Ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng muốn xoáy xâu tận tâm can mà xé rách:
"Nhưng sau này...ngươi đừng tự mình để liên luỵ những chuyện không liên quan. Cũng nên quản lý tốt người của bản thân...không phải ai cũng dễ dàng sử dụng mà không lo bị cắn trả."
Lã Tô Mạnh nghe mà ngơ ngác, gương mặt bày ra bộ dạng khó hiểu lùi về sau mất dạng. Nhưng mục đích hôm nay hắn đạt được rồi, cũng không có lý do để ở lại.
Lã Tô Mạnh vừa quay đi chưa được bao lâu, Dung Nguyên Thuần đã vội hớt hải chạy đến.
"Vương phi! Người có thấy Lã đại ca?"
Giọng điệu xa cách nghe mà chua xót.
Dung Nhi Vân không muốn để tâm nhưng cũng không đành lòng lại một bước tiến đến trước mặt Dung Nguyên Thuần:
"Tiểu Thuần! Ta còn cho rằng muội thấy ngại không dám gọi ta là tỷ tỷ. Nhưng xem ra, thời gian muội ở Dung tộc ngoại trừ được dạy dỗ kinh doanh thì không được dạy đàng hoàng lễ nghi."
Nàng chạm vào làn da trắng như tuyết ngọc của Nguyên Thuần. Bàn tay mân mê từng đường nét điêu khắc hệt như ngọc thạch được tạo hoá ưu ái cho dung nhan không tỳ vết. Dung Nguyên Thuần bị sợ hãi mà lùi về phía sau, loạng choạng tìm vật chống đỡ.
"Tiểu Thuần! Muội cảm thấy trở về Dung phủ sẽ giống như ngày trước tại Dung tộc sao? Muội có thể tuỳ ý kết bạn với nam nhân không hiểu rõ lí lịch? Muội có thể nửa đêm chạy qua chạy lại chỉ để hỏi một nam nhân không thuộc gia quyến?"
Mỗi câu hỏi Dung Nhi Vân tiến lại một bước, càng áp sát gương mặt u ám lại gần Nguyên Thuần.
Nàng có thể nghe rõ ràng từng nhịp đập loạn của trái tim, từng tiếng tí tách của mồ hôi ướt đẫm trên lưng áo. Và cả tiếng thở loạn nhịp tái mét.
"Muội cảm thấy tại sao ta lại biết Ngô Tiểu Thuận chính là người đã giết Cao Tuấn Soái? Cũng tại sao sau bao nhiêu chứng cứ Ngô Tiểu Thuận vẫn một mực kêu oan?"
Dung Nguyên Thuần không dám trả lời cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt vằn lên từng tia máu đỏ.
Nàng ghé sát bên tai Nguyên Thuần, hạ thấp giọng thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy:
"Ngô Tiểu Thuận giết người là thật, hắn dùng con dao bếp giết người cũng là thật. Chỉ có điều, cắt rời tay chân Cao Tuấn Soái kia...lại là ta."
Hai mắt Dung Nguyên Thuần nhanh chóng trợn trừng càng thêm sợ hãi. Cổ họng khô khốc dâng lên ngụm máu tươi cũng không thể nào nôn nổi.
Trước mặt Dung Nguyên Thuần, vị Vương Phi kia còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, độc ác hơn cả vạn lời đồn đại về 18 tầng địa ngục.
Dung Nhi Vân đỡ nàng ta đứng dậy, mi mắt nheo lại hiện ý cười:
"Vậy Tiểu Thuần ngoan...sẽ nói cho Lã đại ca của muội nghe chuyện này chứ?"
Nguyên Thuần lắc đầu. Lắc đầu lia lịa, là cật lực lắc đầu cùng tha thiết cầu xin. Nước mắt lưng tròng chảy dài khắp gương mặt. Nàng ta quỳ xuống càng thống thiết không thể thành lời trong sợ hãi.
Dung Nhi Vân nhẹ nhàng lau sạch gương mặt nhem nhuốc vì nước mắt, ân cần chăm sóc từng sợi tóc tinh nghịch che khuất đi gương mặt xinh đẹp:
"Vậy Tiểu Thuần ngoan sẽ không nói với Lã đại ca về chuyện bản thân biết kinh doanh chứ?"
Dung Nguyên Thuần gật đầu.
"Sau này chỉ cần gặp hắn sẽ lập tức nói cho tỷ tỷ này, phải không?"
Dung Nguyên Thuần tiếp tục gật đầu.
"Sẽ không nói dối tỷ tỷ chứ?"
"Không...không nói dối."
"Vậy Tiểu Thuần ngoan! Gọi ta một tiếng tỷ tỷ xem nào!"
Dung Nguyên Thuần lưỡng lự cắn răng cũng phải nuốt xuống bụng mà gọi:
"Tỷ...tỷ..."
Đến khi nàng ta quay đi, Dung Nhi Vân mới dịu dàng nở nụ cười mãn nguyện:
"Đứng xem lâu vậy rồi không định hầu ta quay về sao?"
Phú Nghi ôm chặt thân đao, lầm lũi tiến từ trong bóng tối ra trước mặt nàng. Gương mặt hắn thường xuyên đông cứng bất ổn nhưng ngày hôm nay lại nheo mày ngạc nhiên:
"Nhẫn tâm quá đấy! Cô ở bên cạnh tên điên kia chưa được bao lâu đã điên tới độ này rồi?"
Nàng không quan tâm lời châm chọc của hắn. Một mình một cảm xúc ngửa mặt lên trời tự mình mãn nguyện:
"Người của ta, cho dù bị ức hiếp cũng là ta ức hiếp. Không đến lượt kẻ khác làm càn."