Lưu Tú Phương càng nói càng vui, nóng lòng muốn lập tức gọi điện thoại cho Lý Thừa Chiêu quay về để bàn chuyện gặp mặt hai bên gia đình.
Lý Thần thấy Tô Vãn Thanh ở bên cạnh xấu hổ đỏ bừng cả mặt chỉ muốn trốn ngay đi liền ho khan một cái, đang định lên tiếng, điện thoại bỗng đổ chuông.
Người gọi tới là Trương Giang, nói rằng đã lâu không gặp, muốn tụ tập một buổi.
Lý Thần nghe được trong lời nói của Trương Giang có ẩn ý gì đó.
Không nghĩ nhiều, anh lập tức đồng ý.
Trước đây Trương Giang đã giúp đỡ anh rất nhiều, nếu như bây giờ có việc gì anh có thể giúp được ông ấy, anh cũng sẽ không tính toán làm gì.
Vừa nghe thấy Lý Thần vừa quay về đã chuẩn bị đi ra ngoài, khuôn mặt Lưu Tú Phương dài thượt ra.
“Ngày nào cũng bận như vậy, đến thời gian ăn một bữa cơm ở nhà cũng không có sao con?”
Lý Thần bất lực nói: “Có một buổi gặp mặt xã giao, không đi không được, con sẽ về sớm”.
Nói xong, Lý Thần vội vàng chuồn đi trước ánh mắt đầy cay đắng của Tô Vãn Thanh.
Lưu Tú Phương càm ràm vài câu, sau đó xoay người mỉm cười nói với Tô Vãn Thanh: “Vãn Thanh, chúng ta mặc kệ nó, muốn ăn gì để cô đi mua về làm cho cháu ăn”.
Tô Vãn Thanh ngoan ngoãn nói: “Cô à, chúng ta cùng đi đi, đúng lúc cháu cũng muốn học tài nghệ nấu ăn của cô”.
Lưu Tú Phương càng nhìn Tô Vãn Thanh càng thấy ưng ý, vội vàng nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi siêu thị, khi quay về chắc bố của Lý Thần cũng về rồi”.
Sau hơn hai mươi phút, Lý Thần đã tới điểm hẹn.
Một nhà hàng trà.
Mấy năm nay, những nhà hàng bên ngoài không phải là những nhà hàng bình dân thì là khách sạn cao cấp, không đa dạng bằng tương lai.
Vì vậy khi nhà hàng trà này xuất hiện, nơi được người bình thường coi là rất có phong cách nhưng lại không tốn quá nhiều tiền đầu tư này đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Tìm được phòng bao, Lý Thần đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trương Giang đang buồn bã ngồi uống rượu một mình.
“Sao thế? Bộ dạng như thất tình vậy?”
Trương Giang thở dài một hơi, nói: “Người anh em, lần này chú phải giúp anh, nếu không thì anh xong đời mất”.
“Anh nói đi, em nghe đây, có chuyện gì thế?”, Lý Thần ngồi xuống, nói.
Trương Giang ôm mặt, bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Lý Thần từ từ hiểu hết mọi chuyện.
Những rắc rối mà Trương Giang gặp phải đều có liên quan trực tiếp đến anh.
Lần trước xảy ra xung đột với Lương Huy ở biệt thự Dung Thành, mặc dù Lý Thần kiếm được một khoản tiền lớn, nhưng Lương Huy không có ý định bỏ qua như vậy.
Tuy nhiên sau đó Lý Thần không ở tỉnh thì ở Thâm Thành, Lương Huy muốn báo thù nhưng tìm mãi cũng không có cơ hội.
Vì vậy Lương Huy khi tổn thất năm mươi triệu đã quyết định trả thù Trương Giang, người có mối quan hệ thân thiết với Lý Thần nhất.
Mặc dù Trương Giang cũng là một nhân vật trong giới, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là giám đốc một chi nhánh ngân hàng mà thôi, là người làm công ăn lương.
Thường ngày các doanh nghiệp muốn vay tiền đều phải nhìn sắc mặt ông ấy, nhưng thật sự mà nói, những gia tộc giàu có đều không coi Trương Giang là gì.
Hơn nữa lần này người ra tay chính là Lương Huy, không có ai dám vì Trương Giang mà đắc tội với Lương Huy cả.
Vì vậy Lương Huy trực tiếp ra tay, bày ra một âm mưu, nắm trong tay các tài liệu về các khoản vay bất hợp pháp của Trương Giang cho các doanh nghiệp, sau đó báo cáo sự việc này lên chi nhánh thành phố.
Còn về phía ban lãnh đạo thành phố, cũng có quan hệ với Lương Huy, còn khá thân thiết, Trương Giang cũng thử đi nhờ vả một số nơi, nhưng chỗ nào cũng đóng cửa không tiếp.
Thấy đội điều tra sắp xuống, bát cơm của ông ấy sắp không giữ được nữa rồi, Trương Giang quả thực không còn cách nào nữa nên mới gọi điện cho Lý Thần.
“Việc cho vay bất hợp pháp là đúng hay sai? Số tiền là bao nhiêu?”, Lý Thần hỏi.
Trương Giang đỏ mắt nghiến răng nói: “Số tiền không nhiều, khoảng hơn ba triệu, nhưng lũ khốn nạn đó, cầm đũa lên gắp thịt, bỏ đũa xuống chửi cha mắng mẹ, kẻ nào kẻ nấy đều vô ơn như nhau!”