“Nhà họ Hoắc chả có gì quá khác biệt gì trong mắt cháu cả”, Lý Thần chân thành nói.
"Chỉ là có tiền nhiều hơn chút thôi, nhưng cháu không có cảm giác cháu đang cầu xin họ hợp tác mà cháu chỉ đưa ra hướng hợp tác tốt hơn cho họ thôi. Họ là những người thông minh, đương nhiên sẽ đưa ra những lựa chọn sáng suốt".
“Giỏi lắm”, Tô Đông Thăng vỗ vai Lý Thần: “Đi, hôm nay vui, hai chúng ta uống vài ly”.
Tại bàn ăn, Tô Vãn Thanh bất lực nhìn Tô Đông Thăng đang không ngừng cụng ly với Lý Thần, nói: "Bố, bác sĩ đã nói rồi, huyết áp của bố hơi cao, không thể uống nhiều".
“Rượu là tinh túy của ẩm thực, uống càng nhiều càng trẻ”.
Không quan tâm đến sự lo lắng của con gái, Tô Đông Thăng quay đầu lại và dạy Lý Thần: "Phụ nữ trong gia đình nói là phải nghe, nhưng điều đó cũng tùy thời điểm. Trong trường hợp này, thì không cần phải để ý đến bọn họ".
Lý Thần cười liếc Tô Vãn Thanh đang tức giận nói: "Nói đúng lắm, nói đúng lắm ạ".
Nhìn thấy thái độ của hai người, Tô Vãn Thanh đành phải chuyển chủ đề.
"Lần này nhà họ Hà bị tổn thất lớn như vậy, giờ đang đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hai người có nghĩ rằng nhà họ Hà sẽ cắn răng nắm chặt quyền khai phá không nhả không?"
"Không", Lý Thần lắc đầu: "Nếu nhà họ Hà do Hà Chí Thành làm chủ, thì còn có thể, nhưng đầu óc của các vị trưởng bối của hắn sẽ không như vậy đâu".
"Lựa chọn tốt nhất của nhà họ Hà lúc này chính là từ bỏ kết quả của cuộc đấu giá và để mất năm mươi triệu tiền đặt cọc, cũng không thể lấy ra 1,5 tỷ, nếu không nhà họ Hà thực sự sẽ bị tổn thất nặng nề".
"Nhưng thế này, nhà họ Hà làm sao có thể ngóc đầu lên được? Không trả thì người ta cười chết? Gia tộc họ coi trọng thể diện nhất", Tô Vãn Thanh bối rối hỏi.
“Thông thường, thể diện là quan trọng, nhưng khi đến thời khắc sống còn, những người trong những gia tộc này sẽ rõ hơn bất cứ ai khác”, Lý Thần mỉm cười.
“Đáng tiếc, chỉ lỗ năm mươi triệu tệ”, Tô Vãn Thanh ngậm ngùi nói.
Tô Đông Thăng cười tủm tỉm nói: "Chuyện này giao cho bố".
Lý Thần và Tô Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn lên, Tô Đông Thăng cười nói: "Bọn họ kiêu căng ngạo mạn nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu người nhìn mà chướng mắt, bây giờ lại có cơ hội giậu đổ bìm leo. Chỉ năm mươi triệu thì làm sao đủ?"
...
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Hà Chí Thành lặng lẽ mở mắt.
Lọt vào tầm mắt anh ta là bố mình, Hà Thế Vinh.
Hà Chí Thành cảm thấy lồng ngực thắt lại, hoảng sợ mở miệng run rẩy nói: "Bố, chúng ta bị thằng nhãi Lý Thần đó …"
“Bố biết hết rồi”, Hà Thế Vinh bình tĩnh nói.
“Con không cam tâm!”, Hà Chí Thành nắm lấy ga trải giường, nghiến răng nghiến lợi.
"Mày đã thua sạch rồi".
Hà Thế Vinh nói với một giọng cực kỳ thất vọng.
"Gia tộc đã quyết định từ bỏ cuộc đấu giá này. Tiền đặt cọc chắc chắn là mất rồi. Chính quyền thành phố đã rất tức giận, vì cuộc đấu giá này là một sự kiện lớn và được nhiều người chú ý. Kết quả là lại bị chúng ta bỏ bom".
"Chính quyền thành phố đã phạt chúng ta hai trăm triệu nhân dân tệ".
“Hai trăm triệu, cộng với năm mươi triệu đó, gia tộc sẽ không bỏ qua cho con”, Hà Chí Thành run rẩy nói.
"Ngay từ đầu, mày đã ở trong bẫy của người khác".
Hà Thế Vinh thở dài: "Bố không ngờ thằng nhãi tên Lý Thần đó thực sự có thể gây ấn tượng với Hoắc Chấn Châu. Đây là biến số lớn nhất và là chìa khóa để nhà họ Tô chuyển từ bại thành thắng".
“Con muốn giết hắn!”, Hà Chí Thành nghiến răng, giọng nói đầy hận thù.
“Mày nên rời tỉnh trước đi”, Hà Thế Vinh nhẹ nói.
“Bố, bố cũng từ bỏ con sao? Rời tỉnh này con biết đi đâu?”, Hà Chí Thành vội vàng nói.