"Ý cháu là nhà họ Hà có thể đã có liên hệ với các doanh nhân Hồng Kông?"
Tô Đông Thăng nhìn Lý Thần với ánh mắt nghiêm nghị.
Lý Thần gật đầu và nói: "Thái độ của các doanh nhân Hồng Kông có thể ảnh hưởng trực tiếp đến thái độ của chính quyền. Vì các doanh nhân Hồng Kông có ý định đầu tư nên tất cả các phương tiện hỗ trợ tương ứng, khu vực họ đầu tư cũng phải theo họ, vừa vặn mở rộng tỉnh".
"Mà nhà họ Hà đã nhiều lần bày tỏ quyết tâm phải có được đất và quyền khai phá, một mặt để người ta biết đường mà rút lui, một mặt quấy động làm nhiễu loạn, khiến cho người ta không thể nhìn ra chân tướng".
Sau khi nghe những gì Lý Thần nói, Tô Đông Thăng hỏi: "Kế hoạch của cháu là gì?"
“Cứ để cho hắn chiếm lấy”, Lý Thần cười.
“Để cho hắn?”, Tô Đông Thăng hơi nhướng mày.
"Tại cuộc đấu giá, sống chết với nhà họ Hà không phải là điều khôn ngoan. Điều này sẽ khiến giá thành của chúng ta tăng lên rất nhiều".
Lý Thần nói chuyện thoải mái và tự tin.
"Giá trị thực sự của quyền khai phá nằm ở chỗ, các dự án đầu tư của doanh nhân Hồng Kông nằm trên bờ Nam của sông Lâm Giang. Mà doanh nhân Hồng Kông lại là những người có tiếng nói cuối cùng về vấn đề này. Vì vậy, chỉ cần thái độ của doanh nhân Hồng Kông thay đổi, nhà họ Hà sẽ bị thiệt hại lớn”.
Tô Đông Thăng hiểu ý của Lý Thần, tiến lên hai bước, nói: "Cháu có chắc là sẽ tác động được đến doanh nhân Hồng Kông không?"
Ai cũng biết rằng mấu chốt của vấn đề này nằm ở thái độ của các doanh nhân Hồng Kông.
Lý Thần nhớ lại xu hướng kinh tế của thành phố liên quan đến Hồng Kông trong kiếp trước của mình, cười nói: "Nếu như hợp tác với chúng ta có thể nhận được lợi ích lớn hơn, tại sao họ lại không chứ?"
...
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Vào ngày này, đại lễ đường thành phố được sử dụng như một địa điểm đấu giá tạm thời, có thể nói là kẻ ra người vào tấp nập.
Hầu hết tất cả các gia tộc và những người giàu có có tiếng ở tỉnh đều đã đến.
Mọi người cùng kiếm cơm ở một mâm, khi gặp mặt đường nhiên không thể không chào hỏi.
"Ông Lưu, ông đến sớm vậy?"
Một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da cười nói với một người khác vừa bước xuống xe.
“Còn nói tôi à, ông làm bên ngành dược còn hứng thú với bất động sản sao?”, ông Lưu trêu ghẹo nói.
"Này, hứng thú thì có ích gì? Đừng nhìn số lượng người ở đây bây giờ, chúng ta ở đây cũng chỉ để góp vui thôi. Chủ yếu là để xem nhà họ Hà và nhà họ Tô long tranh hổ đấu kìa, ai mà dám lao vào giành chứ".
“Nói cũng đúng”, ông Lưu xúc động thở dài: “Hai nhà này vốn không hề đối đầu nhau. Nghe nói lúc trước đã bí mật đấu với nhau một phen. Hình như nhà họ Hà còn bị tổn thất. Lần này không biết ai thắng ai thua đây”.
"Tất cả mọi người đều hồi hộp nhỉ. Bỏ tiền mua vé vào cửa để xem cũng đáng", người đàn ông cười nói.
Lúc này, Lý Thần đã đưa Tô Vãn Thanh đến bãi đậu xe.
Vào thời điểm này khi hầu hết mọi người vẫn coi Mercedes-Benz và BMW là những chiếc xe sang trọng hàng đầu, một chiếc Bentley lao vào thực sự là hồng hạc giữa bầy gà.
Tất cả những người trong phòng đấu giá đều nhìn sang, họ biết rằng người của nhà họ Tô đã tới.
Ngay khi cùng Tô Vãn Thanh bước xuống xe, một vài người có quan hệ tốt với Tô Đông Thăng đã đi tới chào hỏi.
Mặc dù Tô Đông Thăng không có ở đây, nhưng Tô Vãn Thanh có thể đại diện cho ông ấy.
Về mặt này, biểu hiện của Tô Vãn Thanh không thể chê vào đâu được.
Mở miệng là gọi chú gọi bác, đến là lễ phép, như thể với ai cũng nói được vài câu.
Sau khi chào hỏi, Lý Thần đưa Tô Vãn Thanh đến địa điểm đấu giá. . Tiên Hiệp Hay
“Không có gì lạ khi bố cậu yên tâm để cho cậu ra ngoài nhỉ”, Lý Thần cười nói: “Biểu hiện tốt lắm”.
Tô Vãn Thanh chu môi nói: "Loại xã giao này không thể thiếu được. Tôi đã sớm quen với nó rồi".
Hai người đi đến lối vào của địa điểm đấu giá, họ nhìn thấy Hà Chí Thành đang đứng ở một khoảng cách xa.