Hơn nữa, giống như trước đó Trương Giang nói, sự thăng tiến của ông ấy có sự giúp đỡ rất lớn của Lý Thần.
Trong ngân hàng nếu có thể lôi được tiền gửi tiết kiệm thì đúng là vua.
Tài khoản cá nhân của Lý Thần lúc nào cũng có vài tỷ nằm đó. Là người làm ngân hàng nên đương nhiên Trương Giang biết. Một tài khoản lớn như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có người của ngân hàng khác muốn giành giật.
Những lợi lạc mà ngân hàng khác có thể cung cấp thì chưa chắc Trương Giang có thể cung cấp.
Thế nhưng Lý Thần không bao giờ làm gì quá đáng, luôn cho Trương Giang cơ hội.
Advertisement
Đây chính là cái gọi là tình người.
Lừa gạt trong xã hội thì cũng nhiều nên Trương Giang rất trân trọng tấm lòng của Lý Thần.
Lý Thần không hề biết lúc này Trương Giang nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ cười nói: “Em nhớ rất lâu trước đây trong một bữa cơm anh có nói, một người bạn đồng nghiệp của anh đang làm chủ nhiệm chi nhánh ngân hàng ở Hỗ Thị phải không?”
Advertisement
Trương Giang ngạc nhiên: “Đúng là có chuyện đó thật, nhưng tại sao em lại đột ngột hỏi như thế?”
Lý Thần cười nói: “Em cần dùng, anh nói thật giúp em, mối quan hệ giữa hai người là thế nào?”
Trương Giang vỗ ngực nói: “Lúc trước chính anh đã làm thủ tục đi học cho con gái anh ấy, cũng đã là bạn bè hơn hai mươi năm, giúp nhau chuyện thường ngày chắc chắn không thành vấn đề”.
“Vậy thì tốt, anh giúp em tạo quan hệ với anh ấy, hỏi anh ấy xem có phải một miếng đất ở phía bên tháp Minh Châu đang định bán không”, Lý Thần khẽ cười.
Ở kiếp trước, chi nhánh ngân hàng ICBC ở Hỗ Thị đã có một vụ mua bán lỗ nặng.
Phía bên tháp Minh Châu có một miếng đất dùng cho thương nghiệp.
Do không ai có thể dự đoán được sự phát triển của Hỗ Thị nên rơi vào tình trạng không có ai mua.
Sau đó ngân hàng ICBC chuyển đổi, vào năm 2002 đã bán miếng đất này cho công ty bất động sản quốc gia.
Với gia bao nhiêu.
2.3 tỷ tệ.
Vây đây chính là miếng đất Z3.2 nổi tiếng lẫy lừng.
Năm 2008 miếng đất được khởi công xây dựng, trở thành tòa nhà cao cấp số một trong nước khi đó, cho tới kiếp sau tất cả người dân Hỗ Thị đều có thể nhìn thấy sự siêu cấp của tòa nhà.
Cao 632 mét, tổng cộng có 119 tầng lầu.
Chỉ cần lấy được miếng đất này thì hoàn toàn có thể đánh sụp nhà họ Nhan ở Hỗ Thị.
Lúc này, Trương Giang đã gọi điện thoại
Vài phút sau, ông ấy nói với Lý Thần: “Anh đã liên hệ rồi, nhưng đồng nghiệp của anh rất tò mò vì chuyện này mới bắt đầu thôi mà sao chú có được tin tức nhanh thế?”
"Em có mối quan hệ của mình, em mong trong ngày mai có thể ký hợp đồng chuyển nhượng miếng đất".
"Không thành vấn đề vì ngân hàng cũng đã muốn bán miếng đất đó từ lâu lắm rồi. Nhưng em biết rồi đấy, bán không hề dễ dàng. Giờ em đã muốn mua thì không biết chừng về vấn đề giá cả còn có thể thương lượng thêm”.
Lý Thần mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi, hẹn mai gặp lại anh”.
Sau khi rời khỏi tiệm trà, Lý Thần lái xe quay trở về.
Gió đêm lồng lộng, mọi việc về cơ bản đã sắp xếp ổn thỏa. Anh cảm thấy rất tự tin về kế hoạch lần này. Việc đánh sụp nhà họ Nhan chỉ còn là vấn đề thời gian.
Gieo nhân nào thì gặp quả nấy. Người tốt với anh anh tốt lại, anh không có nghĩa vụ phải đối tốt với những kẻ đè đầu cưỡi cổ mình.
Cuộc đời là như vậy, nhân quả luôn tồn tại. Vì vậy trước khi hành xử hãy suy nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra. Nếu không thể giúp đỡ người khác thì cũng đừng làm hại họ.
Kiếm tiền không phải là mục đích sống.
Với anh còn nhiều thứ quan trọng hơn như thế. Ví như tình yêu, gia đình…
Sau chuyện này, anh muốn có một khoảng thời gian nghỉ ngơi bên những người anh yêu thương, đặc biệt là bên Tô Vãn Thanh.
Nghĩ tới đây anh mỉm cười, gọi tới một số điện thoại lạ.
“Chào cô, nhẫn tôi đặt thiết kế sắp xong chưa?”
Đầu dây bên kia nói gì đó khiến Lý Thần mỉm cười hài lòng. Sau đó anh nói: “Vậy thì tốt, vài ngày nữa tôi sẽ tới lấy”.
Rồi Lý Thần đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vun vút như điện xẹt và mất hút trong đêm...