“Chúng ta quen nhau à?”, Đường Tuấn hỏi.
“Trước đây không quen, nhưng bây giờ thì quen rồi, chào anh, tôi là Lý Thần”.
Lý Thần đứng lên, mỉm cười đưa tay ra.
Đường Tuấn mỉm cười, bắt tay Lý Thần, sau đó ngồi xuống một cách lịch sự.
Anh ấy khẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp của Tô Vãn Thanh, sau đó quay đầu lại nói với Lý Thần: “Anh Lý hình như tìm tôi có chuyện thì phải?”
Lý Thần nhấp một ngụm cà phê, khẽ cười: “Sếp Đường, anh là nhân viên duy nhất trong lịch sử hai lần liên tiếp giành được giải thưởng xuất sắc của Microsoft”.
“Kể cả ngài Gates, người giàu nhất thế giới và toàn bộ ban lãnh đạo Microsoft đều rất coi trọng anh, nhưng sếp Đường dường như có vẻ không hài lòng lắm khi ở Microsoft đúng không?”
Đường Tuấn đột nhiên hiểu ra, nói: “Bây giờ tôi đang làm việc rất vui vẻ, ngoài ra không có ý định nhảy việc, mấy công ty cò mồi các anh đừng tới làm phiền tôi nữa”.
Đường Tuấn tưởng Lý Thần là cò mồi.
Lý Thần mỉm cười, nói thẳng: “Tôi không phải đến từ công ty cò mồi, tuy nhiên lần này tới, quả thực là hi vọng có thể mời được sếp Đường đây gia nhập vào công ty của tôi”.
Đường Tuấn dở khóc dở cười nhìn Lý Thần, sau đó đứng dậy, nói: “Xin lỗi, anh Lý, tôi có chút việc, lần sau chúng ta nói sau nhé”.
Thật không thể hiểu nổi, tự nhiên tìm tới xong bảo mình làm thuê cho anh ta, Đường Tuấn cảm thấy ngồi đây nói chuyện với Lý Thần thật lãng phí thời gian của bản thân.
“Sếp Đường, anh biết rằng, bất kỳ công ty hiện đại nào cũng rất coi trọng sự chính trực của nhân viên, một khi phát hiện nhân viên gian lận, e là sẽ dẫn đến hậu quả rất xấu, sếp Đường có phải vẫn luôn run sợ không?”
Lý Thần thản nhiên nói, nghịch cốc café trong tay.
Đường Tuấn đang chuẩn bị rời đi đột nhiên đông cứng tại chỗ, quay đầu tức giận nhìn Lý Thần, cứng ngắc nói: “Tôi không hiểu ý của anh”.
Lý Thần ngẩng đầu nhìn Đường Tuấn, cười nói: “Sếp Đường, bằng tiến sĩ khoa học máy tính của trường đại học công nghệ bang Fornia của anh là giả”.
Giọng điệu của Lý Thần không phải là đang chất vấn mà là khẳng định chắc nịch.
Vụ việc giả mạo bằng cấp của Đường Tuấn sẽ bùng nổ trong vài năm tới, khiến anh ấy gặp rất nhiều rắc rối, và sự cố này thực sự là một trong số những lý do khiến anh ấy rời khỏi Microsoft.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Đường Tuấn lập tức thay đổi, thẹn quá hóa giận nói: “Anh có ý gì?”
“Sếp Đường, không phải là tôi đang uy hiếp anh, nhưng tôi biết rất rõ trong lòng anh luôn lo lắng về trình độ học vấn của mình, trên thế giới này giấy không thể nào gói được lửa, sớm muộn cũng có ngày bị mọi người phát hiện”.
Lý Thần bình tĩnh nhìn Đường Tuấn: “Thay vì luôn lo lắng run sợ vì vấn đề này, tốt hơn nên chọn một công ty tình nguyện chấp nhận sự giả dối này và đánh giá cao năng lực của anh, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Đường Tuấn cười lạnh nói: “Lương một năm hiện tại của tôi là bốn triệu, anh có trả nổi không?”
“Tôi trả anh tám triệu”, Lý Thần đứng lên nhìn thẳng vào Đường Tuấn: “Anh xứng đáng với mức lương này”.
Hai mắt Đường Tuấn nheo lại, kinh hãi nhìn Lý Thần.
Thanh niên trước mặt này thật sự còn quá trẻ, anh ấy không tin đối phương có thể trả mình được một số tiền lớn như vậy.
“Anh là người của công ty nào?”, Đường Tuấn hỏi.
“Vẫn chưa thành lập, chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ hoàn thành việc phê duyệt công ty trong thời gian sớm nhất, anh sẽ là nhân viên đầu tiên của công ty tôi”, Lý Thần nói.
Đường Tuấn trợn trừng hai mắt nhìn Lý Thần, tức đến mức bật cười, nói: “Thật sự không thể ngờ rằng tôi lại ở đây lãng phí nhiều thời gian với anh như vậy”.
“Sếp Đường”, giọng Lý Thần vang lên sau lưng Đường Tuấn, lúc này anh ấy đã xoay người rời đi: “Thời gian của tôi còn quý giá hơn anh, vì vậy hi vọng anh hãy suy nghĩ cho thật kỹ”.
“Thứ anh từ chối không phải là một lời mời làm việc mà là một tương lai tươi sáng và huy hoàng, cơ hội để mở ra một kỷ nguyên kinh doanh mới của đất nước”.
Đương Tuấn lại dừng bước chân lại.
Hai người đàn ông bất động một hồi.
Lý Thần nhấp nhẹ một ngụm cà phê, ừm, hơi đắng.
Tô Vãn Thanh lo lắng đến mức không dám thở mạnh, chỉ trong chốc lát cô đã tìm được thông tin về Đường Tuấn, lúc này cô mới biết được người đàn ông có vẻ ngoài bình thường đứng trước mặt mình là người như thế nào.
Giám đốc chuyên nghiệp đầu tiên trong nước, nhân tài được Microsoft coi trọng, năng lực quản lý được coi là bậc thầy.
Nhưng một người như vậy, toàn bộ quá trình đàm phán đều bị Lý Thần áp đảo, hoàn toàn không có chút thế thượng phong nào.
Tô Vãn Thanh nhìn Đường Tuấn, sau đó nhìn Lý Thần, mấy lần định lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Cô sợ rằng mình sẽ làm gián đoạn nhịp điệu của Lý Thần.
Nhưng cũng sợ rằng Đường Tuấn sẽ tức giận bỏ đi.
Cũng không biết qua bao lâu, Đường Tuấn quay người lại đi tới chỗ Lý Thần, trầm giọng nói: “Tôi muốn xem năng lực của anh để đảm bảo rằng anh không phải đang đùa cợt tôi”.
Lý Thần mở điện thoại ra cho Đường Tuấn xem số dư trong thẻ ngân hàng.
4,578 tỷ!
Đường Tuấn nhìn chằm chằm dãy số dài dằng sặc trên màn hình điện thoại, bắt đầu thở mạnh.
Anh ấy chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy trong đời!
“Hơn bốn tỷ…”
Trước dãy số dài dằng dặc này, Đường Tuấn cảm thấy da đầu tê dại.
Mặc dù ông chủ hiện tại của anh ấy là Bill Gates, là người giàu nhất thế giới, hơn bốn tỷ tệ chỉ là một phần nhỏ trong khối tài sản của ông, nhưng đó là của ông chủ của anh ấy.
Là một giám đốc chuyên nghiệp, tiền lương hàng năm của Đường Tuấn chắc chắn ở mức cao nhất cả nước, nhưng khi nhìn thấy con số đáng sợ như vậy, anh ấy vẫn cảm thấy có chút khô môi.
“Nếu như sếp Đường vẫn còn nghi ngờ thì có thể cùng tôi đến ngân hàng ICBC gần đây để xác minh nguồn tiền”, Lý Thần bình thản nói.
Đường Tuấn cười gượng, nghe thấy sự chắc nịch trong lời nói của Lý Thần, anh ấy liền nói: “Không cần đâu, tôi tin rằng anh Lý sẽ không lấy chuyện này ra để đùa cợt tôi”.
“Quả thực thời gian của chúng ta đều rất quý báu”, Lý Thần chỉ vào vị trí trước đó của Đường Tuấn, sau khi anh ấy đã được lĩnh ngộ mọi chuyện liền ngồi xuống.
Đường Tuấn bình tĩnh lại, hỏi: “Anh Lý, cho phép tôi mạo muội hỏi, số tiền này là tiền cá nhân của anh, của gia đình hay của công ty liên doanh?”
Lý Thần cười nói: “Sếp Đường có quan tâm đến thị trường kỳ hạn không?”
Đường Tuấn gật đầu, nói: “Mặc dù tôi chưa bao giờ nhúng tay vào, nhưng tôi cũng biết rằng gần đây có hai nhà đầu tư tư nhân bí ẩn đã xuất hiện trên thị trường kỳ hạn”.
“Một người đã kiếm được hàng chục triệu ở thị trường kỳ hạn đậu xanh trong nước trước đây chỉ với số tiền vốn khoảng vài trăm nghìn”.
“Người kia còn lợi hại hơn, kiếm hàng tỷ đồng trên thị trường dầu thô kỳ hạn quốc tế… chờ đã, lẽ nào hai nhà đầu tư bí ẩn đó đều là anh sao?”
Đường Tuấn sửng sốt trước suy đoán của mình, nhìn Lý Thần bằng ánh mắt không thể tin được.
“Chính xác mà nói, một tháng trước, tôi là một kẻ không xu dính túi, tôi đã thế chấp căn nhà của mình, lấy được tám trăm nghìn, bây giờ tám trăm nghìn đó đã biến thành rất nhiều rồi”.
Giọng điệu của Lý Thần không nghe ra cảm giác quá tự hào, mà thay vào đó anh đang kể về một chuyện rất bình thường.
Đường Tuấn lóa mắt, lẩm bẩm: “Trong giới tài chính vẫn đang không ngừng tìm kiếm hai nhà đầu tư tư nhân thần bí này, không ngờ lại là anh, nếu như mọi người biết được, hai nhà đầu tư này là một người, lại còn trẻ tuổi như vậy, sợ rằng sẽ gây nên một trận náo động mất”.
“Bây giờ vẫn chưa đến lúc công khai”, Lý Thần cười nói: “Vậy sếp Đường có muốn hỏi gì không?”
Đường Tuấn hỏi: “Tôi không nghi ngờ gì về năng lực của anh Lý, nhưng tôi muốn biết anh Lý đã nhìn trúng ngành nào rồi?”