“Phải rồi. Vấn đề tiền hàng cũng không có chuyện gì cả. Làm theo hợp đồng quy định chung, chúng tôi đều thực hiện một cách bình thường”.
Ánh mắt Lý Thần nhìn về phía người phụ trách thu mua đầu mối sông Nam Lâm.
Lúc này một người phụ trách hơn bốn mươi tuổi, đầu đẫm mồ hôi, hoàn toàn không dám nhìn Lý Thần, chỉ khổ sở nói: “Không chỉ có xi măng và thép xảy ra vấn đề mà đến cả sơn chống nước, gạch đá, những vật liệu này cũng đều bị đứt hàng”.
Advertisement
Việc cung ứng vật liệu xảy ra vấn đề. Dù là nguyên nhân gì thì đầu tiên trách nhiệm cũng quy về người đứng đầu bộ phận thu mua.
Lúc này người quản lý đến cái lỗ để chui xuống cũng không có.
Bầu không khí phòng hội nghị cũng vì câu nói đó mà trở nên im lặng tới mức kỳ lạ.
Advertisement
Mọi người đều nhìn Lý Thần đang ngồi ở vị trí trên đầu, đợi anh đưa ra đề xuất.
Lúc này. Đường Thuận Lợi suy nghĩ rồi lên tiếng: “Sếp Lý, một hai loại nguyên liệu xảy ra vấn đề thì còn có thể giải thích được. Nhưng toàn bộ nguyên vật liệu, dù lớn hay nhỏ đều đồng thời đứt hàng thì rõ ràng là có kẻ đang giở trò với chuỗi cũng ứng của chúng ta”.
Lý Thần không nói gì.
Đạo lý đơn giản như vậy, chỉ cần là người thì đều có thể hiểu được cả.
Thủ đoạn này không được coi là cao minh, thậm chí là có phần hoang dã, thô bạo.
Nhưng lại dễ dùng.
Rõ ràng là muốn người khác bị thương.
Đối thủ mà yếu một chút thì sẽ hoàn toàn mất đi khả năng đề kháng với thủ đoạn như thế này, và để mặc người ta chà đạp.
Ví dụ như lúc trước ở thành phố Tân Hải. Lý Thần đã sử dụng thủ đoạn như vậy để bóp ch3t nhà họ Trịnh.
“Là Nhan Bân và Quan Chi Đống”, Lý Thần thản nhiên nói.
Trước mắt, kẻ có thể đưa ra thủ đoạn như vậy để đối phó với hạng mục ở sông Nam Lâm thì có hai người bọn họ.
Lý Thần cũng biết, toàn bộ thủ đoạn của bọn họ sẽ bắt đầu lần lượt sử dụng.
Đường Thuận Lợi – người mà trước giờ thi thoảng Lý Thần vẫn gọi nhầm là Đường Thắng Lợi bèn thở dài: “Sếp Lý, giờ chúng ta phải làm gì?”
“Nguyên vật liệu còn lại tại công trường có thể dùng được bao lâu nữa?”, Lý Thần hỏi.
Đường Thuận Lợi làm việc hết sức nghiêm túc, nên hầu như ngay lập tức có thể đưa ra câu trả lời: “Những nguyên vật liệu khác vẫn ổn. Trong kho còn nhiều, có thể cầm cự được tầm dăm bữa nửa tháng. Nhưng xi măng và thép thì lượng tiêu thụ lớn, hiện tại trong kho chỉ cầm cự được tầm bốn ngày thôi”.
“Trong vòng bốn ngày mà không có nguồn hàng mới thì công trường sẽ phải tạm ngừng hoạt động”.
Lý Thần trở nên quyết đoán: “Tuyệt đối không được dừng, một khi dừng thì sẽ tạo ra tổn thất kinh tế. Ảnh hưởng ác liệt như vậy sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền. Hơn nữa đó chính là điều mà đối thủ của chúng ta hi vọng nhìn thấy”.
Đường Thuận Lợi và mấy người quản lý cấp cao nhìn nhau.