Quan Chi Đống đưa tay lên tát Quan Lâm Lâm, đôi mắt lạnh như băng và nói: “Con ngậm miệng lại!”
Quan Lâm Lâm khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng và bị Quan Chi Đống cùng Nhan Bân kéo đi.
Advertisement
Cho tới khi đi ra ngoài khách sạn, ngồi vào trong xe thì Quan Chi Đống và Nhan Bân mới nới lỏng tay ra.
Quan Chi Đống nhìn con gái khóc nức nở rồi nhìn Nhan Hạ vẫn đang đợi làm phẫu thuật trong bệnh viện thì đột nhiên thở dài: “Đúng là chúng ta không nên tới Yến Kinh!”
Advertisement
“Giờ con trai tôi nằm trong bệnh viện như một kẻ tàn phế, con gái ông thì giống như một kẻ điên, chúng ta đúng là đã gây rắc rối lớn rồi!”
Nhan Bân nghiến răng, đôi mắt ánh lên vẻ độc hận và tức giận nói: “Tất cả đều do thằng Lý Thần, nếu không phải nó thì sự việc đã không tới bước này!”
Quan Chi Đống lấy lại bình tĩnh: “Ông Nhan, dù như vậy thì chúng ta cũng có thể làm được gì chứ. Phía sau Lý Thần có nhà họ Hoắc. Ông không thấy cái thái độ mà ông cụ Hoắc đối xử với nó sao? Đến cháu rể Hoắc Hoàn Vũ còn không nhận được sự đãi ngộ như thế. Chúng ta có thể làm gì chứ?”
Nhan Bân nghiến răng nói: “Nhà họ Hoắc cũng không thể nào trông chừng nó cả đời. Dù sao nó cũng ở đây, nhà họ Hoắc thì ở Hồng Kông, rất nhiều sự việc không thể nào can thiệp được”.
“Hơn nữa, nhà họ Hoắc thì đã làm sao? Các môn phái địa phương đủ để khiến họ đau đầu rồi, nhà họ Lâm cũng không dễ gây sự mà”.
Quan Chi Đống nhanh nhạy bèn thấp giọng hỏi: “Ý của ông là?”
Nhan Bân nhìn Quan Chi Đống bằng ánh mắt sâu xa và trầm giọng: “Ông nuốt trôi cục tức này sao?”
Quan Chi Đống nhìn con gái đã hoàn toàn phát điên của mình, vừa thương xót vừa tức giận bèn nghiến răng nói: “Ông nói đi! Chúng ta phải làm sao?”
Hiện tại nhà họ Hoắc vẫn còn ở Yến Kinh, hơn nữa đang là lúc các tập đoàn Hồng Kông và các môn phái địa phương đấu đá ác liệt nhất, chúng ta tuyệt đối không thể chen vào”.
“Không những không thể chen vào mà còn phải lập tức rời khỏi Yến Kinh. Bởi vì Hoắc Chấn Châu có thể sẽ gây rắc rối cho chúng ta. Cái tên đó, hai mươi năm trước là cậu ấm có tiếng, tới giờ con trai ông ta còn chưa được bằng một nửa ông ta đấy”.
Đôi mắt Nhan Bân ánh lên vẻ thâm độc. Ông ta tiếp tục nói: “Quay về Hỗ Thị trước. Chúng ta không có cách nào với nhà họ Hoắc cả vì dù sao nơi đây cũng là vùng đất của họ chứ không phải là Hồng Kông - nơi họ không thể một tay che trời”.
“Muốn đối phó với Lý Thần thì có rất nhiều cách. Tạm thời không ra tay với nó, nhưng cái đứa con gái tên là Tô Vãn Thanh kia, trước đây Tiểu Hạ theo đuổi cô ta, tôi cũng đã từng tìm hiểu nên biết rõ”.
“Tô Vãn Thanh đã rời khỏi Yến Kinh, Lý Thần lại đang ở Yến Kinh. Nhân cơ hội này, chúng ta hoàn toàn có thể ra tay với Tô Vãn Thanh.
Nghe Nhan Bân nói vậy, đôi mắt Quan Chi Đống càng lúc càng sáng lên, cảm giác như đây là một ý hay”.
“Còn một điểm nữa, lai lịch của Tô Vãn Thanh là thế nào?”, Quan Chi Đống cẩn thận hỏi.