Quan Lâm Lâm cười khẩy một tiếng, đẩy Quan Chi Đống, người vừa nãy đứng chặn trước mặt mình ra, hét lớn: “Anh bớt làm trò làm tịch lại đi, đừng nghĩ rằng tôi không nhìn ra được, anh dựa vào thủ đoạn câu dẫn phụ nữ để đạt được mục đích của mình!”
“Ở nội địa thì tìm Tô Vãn Thanh, ở Hồng Kông thì tìm Hoắc An Lan, đều là con gái nhà tài phiệt, anh đúng là thông minh đấy!”
“Tôi nhìn thấy loại đàn ông không biết xấu hổ như anh là thấy buồn nôn, ấy thế mà ngày nào cũng làm bộ giả tạo, cho ai xem đấy?”
Advertisement
“Phụ nữ tệ thì gọi là giày nát, còn loại đàn ông thối nát như anh thì gọi là gì? Tất rách à?”
Giọng nói sắc bén và điên cuồng của Quan Lâm Lâm vang vọng khắp hành lang đại sảnh.
Advertisement
Tất cả mọi người đều im lặng như tờ.
Ngay cả Hoắc Hoàn Vũ cùng nhìn Quan Lâm Lâm bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Nếu như không nói đến chuyện ân oán cá nhân, anh ta cũng khá khâm phục Quan Lâm Lâm đấy.
Dám nói Lý Thần như thế thì đúng là chán sống rồi.
Người trước đó nói với Lý Thần như vậy có lẽ bây giờ mồ đã xanh cỏ rồi!
Còn Quan Lâm Lâm này dường như đã hoàn toàn buông xõa bản thân.
Cô ta không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa, chỉ vào Hoắc An Lan nói: “Cô cho rằng thằng cha ở bên cạnh mình ưu tú lắm sao? Anh ta đang giả vờ đấy!”
“Cô không biết sao? Anh ta ngoài cô ra còn có một người phụ nữ khác, tên là Tô Vãn Thanh! Còn cô chẳng qua chỉ là một cái lốp dự phòng mà thôi!”
Khuôn mặt của Quan Lâm Lâm đầy phẫn nộ và kh0ái cảm điên cuồng, dường như chỉ cần cô ta có thể bôi đen danh dự của Lý Thần, cô ta sẽ vui đến mức không kiểm soát được.
“Đúng là nực cười chết mất, đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Hoắc lại bị một gã đàn ông nội địa lòe, làm ‘tiểu tam’ mà không hay biết, tự thấy xấu hổ không?”
Sắc mặt Quan Chi Đống xám xịt như tro tàn, đến cả khuôn mặt của Nhan Bân cũng tái mét.
Bọn họ biết rằng xong đời rồi.
Vẻ mặt của Hoắc An Lan rất bình tĩnh, trong sâu thẳm đôi mắt của cô ấy hiện lên một tia lạnh lùng đến tận xương tủy.
“Hoắc Hoàn Vũ, anh chết rồi à?”, Hoắc An Lan lạnh nhạt nói.
Hoắc Hoàn Vũ lập tức linh động, không nói lời nào, bóp chặt cổ họng của Quan Lâm Lâm, cười khẩy nói: “Mày đúng là rất thích chết đấy!”
Lúc này, Quan Chi Đống biết mọi chuyện không ổn rồi vội vàng lao tới hét lớn: “Cậu Hoắc, đừng, tuyệt đối đừng mà, nể mặt nhau chút đi”.
Hoắc Hoàn Vũ đẩy Quan Chi Đống ra, cười lạnh nói: “Nể mặt ông ấy hả? Ông là cái thá gì? Có sức cầu xin tôi không bằng dạy dỗ tốt đứa con gái này của ông cho sớm sủa vào”.