Khi lên tầng, Lý Thần nhìn thấy Hoắc Hoàn Vũ ở trong phòng, thằng nha này đang ngồi trên sofa nhíu mày tỏ vẻ bực tức.
“Có chuyện gì vậy?”
Advertisement
Thấy Hoắc Hoàn Vũ vẫn còn tâm trạng giận dữ, Lý Thần mới yên tâm một chút, như vậy ít ra cũng không phải chuyện lớn.
Nghe thấy giọng nói của Lý Thần, Hoắc Hoàn Vũ ngẩng đầu lên, lúc này Lý Thần nhìn thấy đôi mắt đỏ au như máu của anh ta.
Advertisement
“Tôi gây ra họa lớn rồi”.
Hoắc Hoàn Vũ nghiến răng nói, vừa hối hận vừa tức giận, còn mang theo chút ấm ức không thể giải thích được.
“Họa anh gây ra còn ít sao? Như lời của An Lan nói rằng anh gây họa mà lớn lên đấy, còn sợ cái gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nói tôi nghe xem nào”.
Hoắc Hoàn Vũ nắm chặt tay, đập mạnh vào đầu gối, giọng điệu vô cùng tức giận nói: “Mấy hôm trước tôi xử đẹp cái đứa nhãi ranh Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ, tâm trạng khá tốt vì vậy tối qua đi ra ngoài uống rượu với hội bạn”.
“Nhưng không biết tại sao, rượu hôm qua đặc biệt khiến người ta say mèm, trong lúc tôi mơ mơ hồ hồ, hình như đã ký vào mấy bản hợp đồng… Anh cũng biết đấy, tôi phụ trách chức tổng giám đốc của công ty chi nhánh gia đình ở Yến Kinh, mấy bản hợp đồng đó, tôi càng nghĩ càng thấy sai sai”.
Nói đến đây, Hoắc Hoàn Vũ bắt đầu nhìn Lý Thần bằng ánh mắt hoảng sợ và lo lắng: “Đơn xin cấp quyền xây dựng dự án làng Olympic và sân vận động tổ chim đều thuộc công ty chi nhánh này, hơn nữa trong tài khoản còn có hơn một tỷ, đều là chuẩn bị cho những dự án này”.
“Nhỡ như trong lúc tôi mơ màng, ký vào bản hợp đồng không nên ký, lần này nhất định sẽ phải chịu tổn thất rất lớn, trong lúc quan trọng này tuyệt đối không thể phạm sai lầm được”.
Nghe Hoắc Hoàn Vũ kể lại, sắc mặt của Lý Thần cũng lập tức trở nên nghiêm túc.
Nếu Hoắc Hoàn Vũ thật sự sa vào bẫy do người khác giăng ra như anh nghĩ, chuyện này e là sẽ rất phiền phức.
“Hợp đồng chính thức của công ty, chữ ký của người phụ trách chỉ là một trong những điều kiện tiên quyết, phải có con dấu chính thức mới tính”, Lý Thần cau mày nói.
Vừa mới nói xong, Lý Thần đã nhìn thấy Hoắc Hoàn Vũ đau khổ xoa mặt.
“Anh đem theo con dấu của công ty? Còn đóng dấu rồi?”, Lý Thần hỏi.
Hoắc Hoàn Vũ khó khăn gật đầu, sắc mặt khó khăn vô cùng, có chút thiếu tự tin nói: “Theo lý thường mà nói, con dấu của công ty không được phép mang ra khỏi công ty trừ khi có trường hợp đặc biệt, nhưng hôm qua tôi cũng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến gì lại mang theo nó”.
“Tôi nhớ, hình như mình đã đóng dấu rồi…”
Hoắc Hoàn Vũ nói xong, sắc mặt xám xịt như tro tàn.
Lý Thần trầm mặc, chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng khách, tuy rằng động tác rất chậm nhưng đầu óc lại đang quay cuồng.
Anh không trách Hoắc Hoàn Vũ, mặc dù quả thực thằng nhãi này thường xuyên gây họa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã xảy ra rồi, cho dù chém chết Hoắc Hoàn Vũ thì cũng không bù đắp được gì.
Việc cấp thiết bây giờ là phải lập tức nghĩ cách để bù đắp.