“Hai người nói thế nào thì là thế đó”, Lý Thần lạnh nhạt nói. “Nhưng phiền hai người cất cái cảm giác vượt trội hơn người đấy của mình đi, chỉ càng thể hiện hai người ấu trĩ vô cùng đấy!”
Lời của Lý Thần đã hoàn toàn kích động Quan Lâm Lâm.
“Anh có ý gì?”, Quan Lâm Lâm gầm lên.
“Tôi thấy anh bị chúng tôi vạch trần rồi nên không ra vẻ tiếp được nữa đúng không?”
Sau đó, Quan Lâm Lâm cười khẩy một tiếng: “Nhất định là như vậy rồi, lấy giấy tờ xe của anh ra đây xem nào?”
Lý Thần lạnh nhạt nói: “Nếu như trên giấy tờ xe là tên tôi, có phải hai người sẽ lại nghi ngờ là do tôi ăn bám Vãn Thanh nên mới có được đúng không?”
“Hoặc nếu tôi cho hai người xem số dư trong tài khoản ngân hàng, hai người cũng sẽ nghi ngờ rằng tôi cố tình PTS ảnh?”
Lý Thần mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Dù sao tôi cũng chẳng có trách nhiệm phải chứng minh gì cho hai người, hơn nữa tôi thấy hai người cứ cố tỏ ra mình ưu tú hơn người, làm vậy thật sự rất trẻ con đấy”.
“Có thể hai người có một nền tảng gia đình tốt, nhưng điều đó không có nghĩa rằng hai người là quý tộc cao cấp từ trong xương cốt đâu”.
“Giữa con người đều giống nhau, khi anh giàu có và quyền lực, anh khinh thường người khác, phong thủy luân hồi, người có tiền và có quyền hơn anh cũng đang dùng ánh mắt như vậy nhìn anh đấy!”
Nhan Hạ nghe xong lạnh lùng nói: “Anh nói nhiều như vậy là muốn thể hiện cái gì? Em họ tôi nói không sai, rõ là anh chột dạ rồi”.
“Anh ấy rốt cuộc như thế nào không đến phiên hai người đánh giá”, Tô Vãn Thanh đột nhiên lên tiếng, thái độ vô cùng lạnh lùng nhìn hai anh em Nhan Hạ.
“Đây là chuyện của chúng tôi, không cần thiết cũng không đến lượt hai người xen vào. Cám ơn sự quan tâm của hai người, nhưng tôi thật sự rất ghét cái gọi là sự quan tâm này, lo tốt chuyện của các người trước đi!”
Nói xong, Tô Vãn Thanh nhẹ nhàng nói với Lý Thần: “Anh, chúng ta đi thôi, em có hơi mệt”.
Lý Thần đồng ý một tiếng, kéo tay Tô Vãn Thanh rời đi.
Nhan Hạ vừa ghen tị vừa tức giận, ánh mắt tràn đầy căm phẫn, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi.
Đặc biệt là bàn tay của Lý Thần vẫn đặt trên eo của Tô Vãn Thanh, dường như cố ý để chọc tức anh ta, móng chó đó không những không bỏ ra mà còn càng siết chặt hơn.
“Khốn kiếp!”, Nhan Hạ cắn răng gầm gừ.
Quan Lâm Lâm kéo Nhan Hạ, trầm giọng nói: “Anh, anh yên tâm, còn nhiều thời gian, chúng ta sẽ có cơ hội trả đũa thôi”.
Nhan Hạ cười lạnh: “Loại người này cả đời này cũng không thể so sánh với anh được. Sớm muộn anh cũng sẽ khiến Vãn Thanh hiểu ra, anh mới là người thích hợp nhất”.
Quan Lâm Lâm gật đầu nói: “Đúng vậy, em tin anh”.
Vẻ mặt của Nhan Hạ giãn ra rất nhiều, cười nói: “Đừng nói chuyện của anh nữa, em là cậu chủ Lâm Lang Thiên đó dạo này sao rồi? Người trong nhà rất quan tâm đến chuyện của em đấy, chỉ cần em có thể kết hôn với cậu chủ nhà họ Lâm, đây là một chuyện cực kỳ tốt cho nhà chúng ta”.
Quan Lâm Lâm cười đắc ý nói: “Tiến triển của bọn em cũng khá thuận lợi, chúng ta cần nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng cần sự ủng hộ của nhà chúng ta”.
“Chỉ là mấy ngày nay hình như tâm trạng của anh ấy không tốt, cả ngày mặt mũi cứ xám xịt như tro tàn, cũng không biết là xảy ra chuyện gì?”
“Nhưng mà chắc không sao đâu, tối nay Lâm Lang Thiên còn hẹn em cùng đi ăn tối nữa”.
Nhan Hạ hài lòng, gật đầu nói: “Nếu như quan hệ của em và cậu Lâm có thể tiến thêm một bước thì lần này chúng ta tới đại học Yến Kinh học MBA cũng không phải vô ích, tất cả những điều này không phải để em có thể tới gần hơn với cậu chủ Lâm sao?”
“Đúng rồi anh, bữa tiệc mừng đấu thầu Olympic thành công, chú và bố em nhất định sẽ tham gia với tư cách người đại diện của Huy Thương, anh đã nói với chú chưa, bảo chú thêm anh vào danh sách khách mời”, Quan Lâm Lâm hỏi.