Bảo Lưu Quân đợi mình trên xe, Lý Thần đi bộ vào khuôn viên trường đại học Yến Kinh cùng với Tô Vãn Thanh. “Ngôi trường danh tiếng hàng thế kỷ quả thực rất khác”, Lý Thần cảm thán khi nhìn khung cảnh dễ chịu xung quanh, còn có những sinh viên đang bận rộn chạy tới chạy lui hoặc là những người nhàn nhã hơn đang tản bộ nói cười.
Có Tô Vãn Thanh ở đây, hai người lập tức trở thành tiêu điểm của đám đông, chỉ cần là người đi qua, cho dù nam nữ hay già trẻ lớn bé ít nhiều đều sẽ liếc mắt nhìn Tô Vãn Thanh một cái.
Mà Tô Vãn Thanh thì rõ ràng đã quen với kiểu đối xử này, cô nói với Lý Thần một cách rất tự nhiên: “Em học ở đây vài ngày, cảm thấy những thầy cô giáo ở đây đều rất có năng lực, mang lại cho em sự dẫn dắt rất lớn. Nếu như anh muốn thì tới học MBA đi, coi như là đánh bóng tên tuổi”.
Lý Thần xua tay cười nói: “Kiến thức anh cần dùng ở trường không dạy đâu, hơn nữa có em đi học là đủ rồi, anh không cần phải lãng phí thời gian”.
Những người khác lấy tấm bằng để thể hiện cho sếp của mình xem, còn mình lấy tấm bằng để cho ai xem? Vì vậy Lý Thần hoàn toàn không có ý nghĩ này.
Những gì có thể học được trong trường là những kiến thức lý thuyết, nhưng trên thương trường, tất cả những gì bạn cần là kinh nghiệm thực tế.
Dù lý thuyết tốt đến đâu thì nhiều nhất cũng chỉ trở thành một nhà quản lý chuyên nghiệp xuất sắc, nhưng muốn trở thành một ông chủ giỏi, chưa từng nghe chuyện ông chủ giỏi nào là nhờ dựa vào việc học mà ra cả.
Lý Thần vừa mới dứt lời liền nghe thấy tiếng cười chế nhạo vang lên từ đằng sau.
“Số người dám khoác lác trong khuôn viên trường đại học Yến Kinh thật sự không nhiều đâu, anh nói những kiến thức anh cần ở đây học không được? Khẩu khí lớn quá nhỉ, không biết anh tốt nghiệp từ trường đại học nào nổi tiếng trên thế giới vậy?”
Lý Thần quay đầu lại nhìn, thấy một đôi nam nữ.
Chàng trai ăn vận trang trã, phụ kiện trên người đều có giá trị lớn, nhìn sơ qua cũng biết anh ta không phải là người có xuất thân bình thường.
Và bên cạnh chàng trai ngạo nghễ này là một cô gái xinh đẹp nữ tính, rất có khí chất, không phải loại ong bướm vớ vẩn, theo lý mà nói thì cô ta chính là một người đẹp trên mức tiêu chuẩn.
Nhưng vì sự hiện diện của Tô Vãn Thanh, ánh hào quang của cô ta lập tức bị che phủ.
Có thể áp chế được khí chất của Tô Vãn Thanh, đến bây giờ Lý Thần mới chỉ gặp một người duy nhất đó chính là Hoắc An Lan.
Thấy Tô Vãn Thanh nhìn sang, chàng trai đó liền nói: “Vãn Thanh, trước đây tôi nói đưa đón em tan học em không chịu, sao lại nhìn trúng loại người này?”
Tô Vãn Thanh khẽ cau mày, nói: “Nhan Hạ, chúng ta chỉ là bạn học bình thường, tôi không cần phiền cậu đưa đón tôi tan học. Còn nữa, anh ấy là bạn trai của tôi, không phải loại người này loại người kia trong mồm cậu đâu, mong cậu lịch sự một chút”.
Nhan Hạ nghe xong khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lý Thần.
Lúc đầu anh ta chỉ cho rằng Lý Thần giống như anh ta, chỉ là một trong số những người theo đuổi Tô Vãn Thanh mà thôi, không ngờ rằng hai người này lại là quan hệ yêu đương.
Nhan Hạ cũng đang học lớp MBA, lần đầu tiên gặp Tô Vãn Thanh đã rơi vào lưới tình không kiểm soát với cô.
Nhan Hạ đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng chưa từng gặp cô gái này khiến anh ta rung động tới như vậy.
Mấy ngày qua, Nhan Hạ đã rất nỗ lực để giành được tình cảm của người phụ nữ xinh đẹp này, nhưng Tô Vãn Thanh luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với anh ta.
Cho dù là số điện thoại cũng chỉ lấy được trong danh sách thông tin thành viên trong lớp.
Càng không có được Nhan Hạ càng muốn có được.
Nhưng bây giờ, bên cạnh Tô Vãn Thanh đột nhiên nhảy ra một người bạn trai?
“Anh bạn, lợi hại đấy, hot girl của lớp chúng tôi bị giành mất rồi, nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, đứng trong trường đại học Yến Kinh nói rằng khinh thường các khóa học ở đây, anh rốt cuộc là tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nào, nói ra để mọi người mở mang tầm mắt nào”.