Bỗng nhiên, Vạn Thủ Cường quỳ phụp xuống đất, hay tay túm lấy góc áo của Lý Thần và hét lên: “Lý Thần, không, anh Lý, sếp Lý, ngài Lý, anh không thể làm như vậy tới tôi được. Tôi biết tôi sai rồi .Tôi đáng chết, tôi là một tên khốn. Không nên đắc tội với anh”.
“Xin anh cứu lấy tôi. Tôi thật sự không muốn mất đi Republic of Cameron! Những đối thủ cạnh tranh của tôi sẽ không tha cho tôi đâu. Anh Lý, xin anh, tha cho tôi!”
Lý Thần lạnh lùng nhìn Vạn Thủ Cường đau khổ rơi nước mắt, và nói với giọng lạnh như băng: “Mười năm trước, cũng có một người phụ nữ khổ sở cầu xin ông nhưng ông có tha cho người ấy không?”
Vạn Thủ Cường run rẩy cầu xin: “Khi đó lợi ích đã che hết mắt tôi, thật sự là tôi không biết sự việc đã thành ra như vậy. Hơn nữa nói thật, lúc đó tôi căn bản không nghĩ tới việc giết chết người ấy, chỉ là muốn dọa mà thôi”.
“Ai mà biết trong nháy mắt thì bà ta đã không còn, nếu không dù tôi có mấy lá gan cũng không dám giết”.
“Tôi nguyện lấy ra một nửa tài sản của Republic of Cameron, không, hai phần ba, hai phần ba đổi lấy một lần xin tha mạng của anh. Ít nhiều anh để lại cho tôi một ít. Anh Lý, tôi sai rồi. Tôi thật sự sai rồi!”
Trong cơn hoảng loạn và sợ hãi, Vạn Thủ Cường quỳ xuống, ra sức dập đầu với Lý Thần.
Tiếng dập đầu cộp cộp dưới đất không ngừng truyền tới, trong chốc lát, đầu của Vạn Thủ Cường đã thấm đẫm máu.
Lý Thần lạnh lùng nhìn màn biểu diễn của Vạn Thủ Cường, không ngăn cản cũng không hề cổ động.
Kết cục của Vạn Thủ Cường đã sớm được định đoạt. Bất luận là ông ta chửi bới hay là quỳ xuống cũng vậy, đối với Lý Thần thì đều không thể thay đổi được bất kỳ điều gì.
“Lưu Quân”, Lý Thần thản nhiên nói.
“Anh Lý Thần”, Lưu Quân bước lên trước.
“Lôi ông ta ra, tôi không muốn nhìn thấy ông ấy nữa”.
Lưu Quân đáp lại một tiếng, quay người rồi túm lấy Vạn Thủ Cường đang kêu gào thảm thiết và lôi ra ngoài cửa.
Lúc mới đầu, Vạn Thủ Cường còn không ngừng cầu cứu, kêu gào. Nhưng thấy không có bất kỳ hiệu quả gì nên đã hoàn toàn từ bỏ.
“Lý Thần, mày sẽ chết không yên đâu! Mày nhớ lấy, Vạn Thủ Cường tao dù có làm ma cũng không tha cho mày! Ngày hôm nay của tao chính là ngày mai của mày! Mày đừng đắc ý sớm quá. Sẽ có một ngày mày cũng sẽ bị người khác dẫm dưới chân thôi”.
“Mày chết cũng không yên đâu!”
Một tiếng ầm vang lên, Lưu Quân ném ông ta ra khỏi biệt thự và đóng cửa lại.
"Tai cũng được yên tĩnh rồi”, Lý Thần khẽ thở phào, nhìn hai anh em Ngô Hồng Hà và Ngô Giang Hải.
Sự sợ hãi và kính nể lóe lên trong ánh mắt của hai anh em. Thấy Lý Thần nhìn, họ vội vàng đứng bật dậy, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.
“Mọi người biểu hiện khá lắm!”
Nghe Lý Thần nói vậy, Ngô Hồng Hà và Ngô Giang Hải bỗng cảm thấy cảm động.
Sau khi kinh ngạc vì được khen thì Ngô Hồng Hà vội vàng cười nói: “Đều là do kế hoạch của anh hay, chúng tôi chỉ làm theo mà thôi, chẳng có gì”.