Lý Thần duỗi tay ra hiệu có thể gọi bất cứ lúc nào.
Ngô Giang Hải cung kính cúi đầu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Vài phút sau, Ngô Giang Hải quay lại, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói với Lý Thần: “Anh Lý, khi nào thì bắt đầu”.
Lý Thần mỉm cười, đứng dậy nói: “Không sớm cũng không muộn, hơn nữa tôi đánh giá sự lựa chọn thức thời của các anh, nhà họ Ngô, sau này nhất định sẽ hưng thịnh trong tay các anh”.
…
Sau khi tiễn anh em nhà họ Ngô đi, Lý Thần đến phòng của Tô Đông Thăng, nói qua về mọi việc.
“Cháu đã nói với Diêu Chí Quân chưa?”, nghe thấy chuyện Lý Thần sẽ chia cổ phần công ty của Diêu Chí Quân cho anh em nhà họ Ngô, Tô Đông Thăng liền hỏi.
Lý Thần cười nói: “Đương nhiên là cháu nói rồi, chú Diêu rất sẵn lòng. 20% này tưởng chừng như là lỗ, nhưng tương lai khi ở thủ đô, ít nhiều gì cũng có chút ô dù bảo vệ, nhà họ Ngô sẽ không để mình chịu thiệt đâu”.
“Cúng đũng, dù sao cháu cũng không có thời gian mà lúc nào cũng chăm chăm canh chừng họ, cách này cũng được”, Tô Đông Thăng gật đầu nói.
Nói xong, Tô Đông Thăng nhìn Lý Thần bằng ánh mắt tán thưởng: “Kỹ năng của cháu ngày càng thành thục, chú rất yên tâm”.
Lý Thần nhẹ giọng nói: “Đối phó với những người như Vạn Thủ Cường có rất nhiều cách, nhưng để đạt được hiệu quả tối đa trong thời gian ngắn nhất, chúng ta chỉ có thể đánh bất ngờ thôi”.
Trong một khách sạn khác, Vạn Thủ Cường đang điên cuồng gọi điện thoại cho cấp dưới của mình.
“Lập kế hoạch cho tôi ngay lập tức, tôi muốn chiếm lấy thị trường của đồ chó Tô Đông Thăng!”
“Bất kể giá nào! Trong vòng nửa năm, tôi phải khiến cho tập đoàn Tô Thị phá sản!”
“Liên hệ với mọi nguồn lực của chúng ta, bóp nghẹt các kênh cung cấp của tập đoàn Tô Thị, nhà cung cấp nào dám cung cấp hàng hóa cho siêu thị của tập đoàn Tô Thị chính là đối đầu với Cameron của chúng ta!”
Sau khi đặt điện thoại xuống, Vạn Thủ Cường kéo cà vạt, trên mặt nở một nụ cười gian trá.
“Tô Đông Thăng, đấu với tôi, ông còn non và xanh lắm!”
“Còn có thằng nhãi Lý Thần đó, hai con chó nhà chúng mày, chờ tới lúc chúng mày phải quỳ xuống cầu xin trước mặt tao đi?”
Đúng lúc này điện thoại của ông ta reo lên.
Thấy tên người gọi đến, trên mặt Vạn Thủ Cường nở nụ cười, giọng điệu trở nên vô cùng hài hòa: “Hồng Hà à, gọi cho chú vì muốn tới Macau à? Hai ngày nay chú hơi bận”.
“Chú à, cháu biết chú bận trăm công nghìn việc, nhưng cháu mới làm một vòng ở Yến Kinh, đều là mấy ông chủ lớn, lần này chơi lớn lắm, không biết chú có hứng thú không?”
Nghe thấy lời của Ngô Hồng Hà, hai mắt Vạn Thủ Cường sáng lên.
Vì chuyện mở diễn đàn, còn chuyện đối phó với Tô Đông Thăng, đã lâu rồi ông ta không đụng tới cờ bạc, trong lòng ngứa ngáy lắm rồi.
Chỉ là mặc dù rất đam mê cờ bạc, nhưng ông ta vẫn còn tỉnh táo.
“Đều là người lạ, không dễ chơi đâu?”