Hầu hết mọi người đều ôm tâm trạng hóng kịch hay chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Trong đám người, Kiều Khắc Lý ghé vào tai Tô Đông Thăng, kinh ngạc nói: “Thằng nhóc này điên rồi à? Sao ông lại không cản cậu ấy?”
Tô Đông Thăng cười nhạt, nói: “Cản cậu ấy làm gì?”
Lúc này Kiều Khắc Lý như thể lần đầu quen biết với Tô Đông Thăng: “Theo tính khí của Vạn Thủ Cường, ông ta liệu có bỏ qua cho Lý Thần không? Cậu ấy không phải bạn trai của con gái ông sao? Ông trơ mắt nhìn cậu ấy đi vào chỗ chết vậy à?”
Ngay cả nhà họ Lâm cũng bị Lý Thần ép cho sống dở chết dở, một mình Vạn Thủ Cường ông ta là cái thá gì chứ?
Trong lòng Tô Đông Thăng rất sảng khoái, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Mà lúc này, Vạn Thủ Cường cũng lên tiếng.
“Cậu là do Tô Đông Thăng đưa tới đúng không, một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, người lớn nhà cậu còn chưa dám lên tiếng, làm gì có chỗ cho cậu nói chuyện chứ?”
Vừa dứt lời, điểm mặt chỉ tên thân phận của Lý Thần, tất cả mọi người chợt nhận ra, sau đó tất cả ánh mắt đều dồn về phía Tô Đông Thăng.
Sự mâu thuẫn giữa Tô Đông Thăng và Vạn Thủ Cường không còn là bí mật gì trong ngành nữa, những người làm lâu năm trong nghề đều biết điều đó, chưa kể những người tham gia diễn đàn này đều là những người đứng đầu ngành siêu thị.
“Tôi đại diện cho tập đoàn Tô Thị, sao tôi lại không có quyền lên tiếng chứ? Nếu đã là diễn đàn trong ngành, với tư cách là một người trong ngành, tập đoàn Tô Thị đương nhiên có đủ tư cách để phát biểu ý kiến”.
Lý Thần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Vạn Thủ Cường trên sân khấu, lời nói không hề khiêm tốn cũng không hề kiêu ngạo.
“Chẳng lẽ chủ tịch Vạn độc đoán đến mức không cho người khác lên tiếng sao? Nếu vậy, khi ông thật sự được trở thành hội trưởng ủy ban gì đó thì tương lai chẳng phải sẽ trở thành bạo chúa à?”
Khi cái nồi này được ụp xuống, sắc mặt của Vạn Thủ Cường lập tức thay đổi.
Vốn dĩ tiếng nói chống lại ông ta đã không hề nhỏ, lúc này còn được Lý Thần quạt lửa.
Ông ta vô thức liếc nhìn toàn hội trường, quả nhiên, hầu hết mọi người đều lộ ra sự do dự.
Hít sâu một hơi, Vạn Thủ Cường nghiến răng nói: “Đừng có nói linh tinh, tôi đương nhiên cho phép người khác nói, hơn nữa còn rất sẵn lòng lắng nghe, chỉ cần là ý kiến tốt, tôi đều sẽ chấp nhận”.
“Vậy thì tiếp nhận ý kiến của tôi đi. Tôi phản đối tiêu chuẩn ngành này vì tôi cho rằng nó không có lợi cho sự phát triển của ngành siêu thị, hơn nữa đây chỉ là một mánh lới quảng cáo trong ngành độc quyền của ông mà thôi”.
Lời của Lý Thần vừa to vừa rõ.
Nhưng không ai coi trọng anh.
Ngược lại cho rằng anh chỉ là một thằng nhãi ngốc nghếch, ngơ ngác.
Kiều Khắc Lý cũng cười nhạo, lắc đầu.
“Thằng nhóc ngốc này, lẽ nào cậu ấy không nghĩ rằng nhiều người chúng ta sống hơn nửa đời người rồi lại không hiểu rõ bằng một chàng trai trẻ như cậu ấy sao?”, Kiều Khắc Lý nói với một người phụ trách công ty siêu thị khác ở bên cạnh.
“Tuổi trẻ dễ rước họa vào thân, bốc đồng quá”, người đó lắc đầu, rất đồng tình với suy nghĩ của Kiều Khắc Lý.
“Hầy, cậu ấy sẽ lập tức phải trả giá cho sự ngu xuẩn dại dột của mình, Vạn Thủ Cường sẽ không buông tha cho cậu ấy đâu”, Kiều Khắc Lý nhẹ giọng nói.
“Mẹ kiếp!”, Vạn Thủ Cường đập mạnh vào bàn, cả người ông ta dựng đứng lên như một con sư tử giận dữ.
Vạn Thủ Cường chỉ vào Lý Thần, gầm rống lên: “Cậu là cái thá gì? Khi tôi bắt đầu kinh doanh, cậu vẫn còn đang quấn bỉm đấy, khi nào đến lượt cậu ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ?”
Lúc này, Tô Đông Thăng cũng lập tức đứng lên, lạnh lùng nói: “Vạn Thủ Cường, ông nói năng cẩn thận chút, Tô Đông Thăng tôi còn chưa chết, ông dựa vào đâu mà ức hiếp người của tôi như vậy?”
Vạn Thủ Cường cười điên rồ: “Ồ, đánh chó phải ngó mặt chủ à? Tô Đông Thăng, ông thật sự coi mình là cái gì rồi? Với chút bản lĩnh của ông, mười năm trước đã không phải đối thủ của tôi rồi, bây giờ ông có mấy lá gan mà dám lớn giọng với tôi?”
“Ông có tin không ngày mai tôi lập tức tiến vào thị trường tỉnh, đánh sập tập đoàn Tô Thị của ông không? Ông nghĩ xem có khó không hả?”