Trước ánh mắt tò mò của Kiều Khắc Lý, Lý Thần hào phóng đưa tay ra, không hề tự ti nói: “Chủ tịch Kiều, xin chào”.
Kiều Khắc Lý duỗi tay ra, bắt tay Lý Thần, khen ngợi: “Tốt lắm, chàng trai này đúng là một nhân tài”.
Tuy nhiên Lý Thần là vãn bối, lại còn rất trẻ tuổi, Kiều Khắc Lý không dành quá nhiều tâm tư trên người anh, chào hỏi một câu khách sáo là đã nể mặt lắm rồi.
Ông ấy quay đầu lại nói đùa với Tô Đông Thăng: “Lão Tô, con gái ông xinh đẹp như tiên nữ thế, sao đã vội kết hôn vậy? Thằng nhóc nhà tôi vẫn còn đang học cấp ba, tuổi còn hơi nhỏ một chút, nếu không đã bảo ông cân nhắc một chút rồi”.
Tô Đông Thăng nhẹ giọng nói: “Những chuyện này tôi nghe theo sự sắp xếp của đám con trẻ thôi, hơn nữa Lý Thần rất phù hợp với yêu cầu của tôi”.
Kiều Khắc Lý thấy Tô Đông Thăng tán thưởng Lý Thần như vậy liền liếc nhìn anh thêm một cái, tuy nhiên ông ấy không tiếp tục chủ đề này nữa.
Ông ấy thu lại nụ cười, đến gần Tô Đông Thăng, lo lắng nói: “Lão Tô, lần này tôi nghe bóng gió được tin tức rất không thuận lợi cho chúng ta”.
Kiều Khắc Lý vừa dứt lời, đằng sau liền vang lên một tiếng cười độc đoán.
“Đây không phải là Tô Đông Thăng của tập đoàn Tô Thị sao, nghe nói trước đây suýt nữa thì bị người ta lừa mất mấy trăm triệu? Tôi đã nói rồi mà, con người phải biết mình biết ta, những chuyện không hiểu thì đừng có tự ý làm loạn, bây giờ xem ra ông đã quên chuyện cũ rồi à, lại đi kinh doanh bất động sản gì đấy, chết rồi không ai thương xót đâu”.
Sau khi nói một tràng mỉa mai, người vừa lên tiếng đã đi tới trước mặt Tô Đông Thăng.
Đây là một người đàn ông trung niên, mặc bộ đồ hàng hiệu, đầu tóc vuốt keo láng bóng, thoạt nhìn là biết là một người thành đạt.
Khuôn mặt rất phú quý, khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi lông mày kiếm hiên ngang với trời, tăng thêm một chút sắc sảo và dữ tợn cho khuôn mặt của ông ta.
Người này không cần Tô Đông Thăng giới thiệu Lý Thần cũng biết.
Ông chủ của Republic of Cameron, Vạn Thủ Cường.
Nhữg năm 2000, hai chuỗi siêu thị nổi tiếng ở đời sau RT-MART và China Resources giờ này vẫn chưa có danh tiếng, lúc này siêu thị lớn mạnh nhất cả nước là Republic of Cameron.
Nói ra thì Vạn Thủ Cường này cũng là một người rất có năng lực.
Với nền tảng cơ sở, Cameron đã phát triển từ một xưởng nhỏ ở quận trở thành thương hiệu siêu thị số một cả nước vào năm 2000.
Sau năm 2010, khái niệm khu thương mại phức hợp phổ biến sớm nhất là do Vạn Thủ Cường đưa từ nước ngoài vào.
Nhưng sau này, do tính kiêu ngạo của Vạn Thủ Cường, không tính đến điều kiện quốc gia và sức chi tiêu của người dân lúc bấy giờ còn kém xa so với tình hình nước ngoài nên đã dẫn đến sự bất mãn đối với quan niệm tiên tiến này.
Cái giá mà ông ta phải trả đó là Cameron trở thành chuỗi siêu thị đầu tiên bị khai tử bởi mua sắm trực tuyến.
Theo dòng lịch sử, Vạn Thủ Cường hiện giờ đang ở thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời, đương nhiên ông ta rất đắc ý.
Trước những lời mỉa mai của Vạn Thủ Cường, Tô Đông Thăng không có chút biểu cảm gì trên khuôn mặt.
“Chủ tịch Vạn có vẻ rất quan tâm đến sự phát triển của tôi nhỉ?”
Vạn Thủ Cường cười nói: “Đương nhiên rồi, ông là đối thủ cũ của tôi, làm sao có thể không quan tâm xem cuộc sống của kẻ bại trận lâu năm có vui vẻ hay không chứ?”