Trong ngành ngân hàng trước giờ luôn là ngành dành cho hệ có nhiều tiền vốn, người bình thường không thể chơi nổi.
Nhớ lại kiếp trước, những tin đồn liên quan tới hai nhà này, Lý Thần đột nhiên hỏi: “Có phải nhà họ Lâm có một tập đoàn về cổ phiếu không?”
Hoắc Hoàn Vũ kinh ngạc: “Sao anh biết? Chuyện này có rất ít người biết, trước đây lúc bố tôi nói chuyện, tôi có nghe được một vài thông tin. Tập đoàn tư bản Thâm Lam chính là của nhà bọn họ”.
“Tập đoàn Thâm Lam này hết sức khiêm tốn, dù là cùng ngành thì cũng không có nhiều người nghe qua. Thế nhưng sức mạnh của họ thì mạnh tới mức vô lý. Hơn nữa, còn đều làm những ngành hết sức cao cấp, ví dụ như bảo hiểm, trái phiếu, ngân hàng, họ đều làm cả.
Lý Thần thở phào: “Vậy thì có thể giải thích thông suốt rồi”.
“Cái gì mà giải thích thông suốt? Anh nghĩ ra điều gì rồi sao?”, Hoắc Hoàn Vũ tò mò hỏi.
Lý Thần cười nói: “Không có gì, tôi đang nghĩ cách đối phó với Lâm Lang Thiên. Giờ có hướng rồi. Công ty truyền thông Rainbow đã IPO thì dễ đối phó. Thiết lập giá trị hơn hai tỉ tệ, chỉ làm loạn kiểu cỏn con mà thôi”.
Hoạn nạn gặp chân tình. Nhà họ Hoắc chắc chắn là người bạn liên minh kiên định nhất của anh, điều này Lý Thần biết rất rõ.
“Cũng không cần quá bi quan, sự việc không tới mức độ đó. Chỉ là chúng ta cầm chắc rằng đối phương sẽ không khai chiến toàn diện, có điều, bất luận thế nào thì truyền thông Rainbow của Lâm Lăng Thiên tôi cũng sẽ phải đụng vào”, Lý Thần thản nhiên nói.
Về tới khách sạn, Hoắc An Lan đã nhanh chóng biết được diễn biến của câu chuyện.
“Nhà họ Lâm đúng là ức hiếp người quá đáng”, sắc mặt Hoắc An Lan lạnh như băng.
“Vậy sẽ đối phó với Lâm Lăng Thiên chứ?”, Hoắc An Lan hỏi Lý Thần.
Lý Thần gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi không có thói quen không trả đũa khi bị kẻ khác ức hiếp.
Hoạn nạn gặp chân tình. Nhà họ Hoắc chắc chắn là người bạn liên minh kiên định nhất của anh, điều này Lý Thần biết rất rõ.
“Cũng không cần quá bi quan, sự việc không tới mức độ đó. Chỉ là chúng ta cầm chắc rằng đối phương sẽ không khai chiến toàn diện, có điều, bất luận thế nào thì truyền thông Rainbow của Lâm Lăng Thiên tôi cũng sẽ phải đụng vào”, Lý Thần thản nhiên nói.
Về tới khách sạn, Hoắc An Lan đã nhanh chóng biết được diễn biến của câu chuyện.
“Nhà họ Lâm đúng là ức hiếp người quá đáng”, sắc mặt Hoắc An Lan lạnh như băng.
“Vậy sẽ đối phó với Lâm Lăng Thiên chứ?”, Hoắc An Lan hỏi Lý Thần.
Lý Thần gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi không có thói quen không trả đũa khi bị kẻ khác ức hiếp.
Hoắc Hoài Vũ nghe thấy vậy thì nhướn mày: “Truyền thông Rainbow không là gì nhưng đó là sản nghiệp của nhà họ Lâm. Anh động vào Rainbow thì nhà họ Lâm có thể điều động nguồn tài sản cực lớn để cứu viện bất cứ lúc nào, không chừng người bị lọt hố lại là chúng ta đấy”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Một gia tộc như nhà họ Lâm, sẽ không vì một chuyện cỏn con mà khai chiến toàn diện với chúng ta đâu”.
“Còn nếu họ thật sự làm vậy thì…”
Giọng nói của Lý Thần đằm xuống, anh khẽ siết chặt nắm đấm, giọng điệu trở nên chậm rãi nhưng đầy lực: “Trong vòng một tuần anh cần tập hợp ít nhất mười tỉ tệ cho tôi, nếu không được thì đi Hồng Kông một chuyến, tôi cầm chắc có thể tập hợp được ít nhất ba mươi tỉ tệ”.
“Vượt quá bốn mươi tỉ tệ, với địa bàn trong nước thì dù ông trời có ở đây, tôi cũng cầm chắc việc có thể lật đổ được bọn họ”.
Hoắc Hoàn Vũ sôi trào nhiệt huyết, không khỏi lên tiếng: “Yên tâm, đừng nói là ba mươi tỉ tệ, dù có là năm mươi tỉ tệ thì nhà họ Hoắc chúng tôi cũng bỏ ra được!”
Lý Thần khẽ cười, vỗ vai Hoắc Hoài Vũ.