Hoắc An Lan mím môi, liếc mắt nhìn anh chàng dẻo mỏ này một cái nhưng không nói gì.
Thấy dáng vẻ quyến rũ mê người của Hoắc An Lan, Lý Thần vội vàng đầu hàng, nói: “Thật ra tôi tới đây là để thu mua lại công ty giải trí Hoa Nghị Huynh Đệ”.
“Trước đây tôi cũng nói với cô rồi đấy, tôi dự định mua lại một công ty giải trí ở nội địa và Hồng Kông, cùng phát triển thị trường giải trí ở hai bên”.
Hoắc An Lan hỏi: “Mọi chuyện thuận lợi chứ?”
“Cũng ổn, đã làm xong xuôi rồi”, Lý Thần cười nói.
Hoắc An Lan gật đầu rồi đột nhiên nói: “Anh đợi tôi một chút”.
Nói xong, cô ấy liền vội vàng đi ra ngoài.
Lý Thần cũng không biết Hoắc An Lan định làm gì, nhưng cô ấy nhất định là có lý do riêng, vì vậy anh nằm trên sofa trong phòng khách đợi Hoắc An Lan quay về.
Sau khi ra khỏi phòng, Hoắc An Lan gõ cửa phòng Hoắc Hoàn Vũ.
Hoắc Hoàn Vũ trừng mắt lên nhìn, cảnh giác nói: “Em muốn làm gì, chai Lafite đó anh để dành cho anh uống mà!”
“Mang ra đây”, Hoắc An Lan vô cảm nói.
Sắc mặt Hoắc Hoàn Vũ xám xịt, người anh trai này chẳng lẽ không có chút tôn nghiêm nào sao?
“Mơ đi!”
Hoắc Hoàn Vũ quyết đấu tranh cho lòng tự tôn của mình đến cùng.
Hoắc An Lan cười lạnh một tiếng, nói: “Anh nghĩ kỹ đi, trước khi xuất phát, bố dặn dò em là phải trông chừng anh thật kỹ, nếu như bây giờ em gọi điện thoại cho bố, nói với bố rằng anh cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, vui quên lối về, vứt hết chuyện chính sang một bên thì sao?”
Khóe môi Hoắc Hoàn Vũ tái nhợt vì tức giận: “Em đừng có ngậm máu phun người!”
Hoắc Hoàn Vũ trừng mắt lên nhìn, cảnh giác nói: “Em muốn làm gì, chai Lafite đó anh để dành cho anh uống mà!”
“Mang ra đây”, Hoắc An Lan vô cảm nói.
Sắc mặt Hoắc Hoàn Vũ xám xịt, người anh trai này chẳng lẽ không có chút tôn nghiêm nào sao?
“Mơ đi!”
Hoắc Hoàn Vũ quyết đấu tranh cho lòng tự tôn của mình đến cùng.
Hoắc An Lan cười lạnh một tiếng, nói: “Anh nghĩ kỹ đi, trước khi xuất phát, bố dặn dò em là phải trông chừng anh thật kỹ, nếu như bây giờ em gọi điện thoại cho bố, nói với bố rằng anh cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, vui quên lối về, vứt hết chuyện chính sang một bên thì sao?”
Khóe môi Hoắc Hoàn Vũ tái nhợt vì tức giận: “Em đừng có ngậm máu phun người!”
“Anh nghĩ bố tin em hay là tin anh”, khóe miệng Hoắc An Lan khẽ nhếch lên một tia quỷ quyệt.
Nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên bố giao việc lớn cho mình làm, nếu như lại nghe thấy những lời này từ miệng em gái thì chẳng phải anh ta xong đời rồi sao… sắc mặt của Hoắc Hoàn Vũ càng thêm tái nhợt.
“Em đúng là xấu xa!”
Hậm hực nhét chai rượu vào tay của Hoắc An Lan, Hoắc Hoàn Vũ cau mày nói: “Em không thích uống rượu, cướp chai Lafite này của anh làm gì?”
“Lý Thần thích uống rượu vang”, Hoắc An Lan ôm chai rượu Lafite, cười khúc khích rồi quay người đi.
Hoắc Hoàn Vũ ngây người ra một lúc, sau đó tức giận nhảy dựng lên: “Mẹ kiếp lại vì anh ta à? Đù má, ít nhất thì cũng phải mời anh uống cùng chứ! Chai Lafite 1982 của anh! Mẹ kiếp anh chỉ giấu được có ba chai thôi đấy!”
Càng nghĩ càng thấy không cam tâm, Hoắc Hoàn Vũ lập tức nhảy ra khỏi phòng, đi theo Hoắc An Lan.
Hoắc An Lan không buồn để ý tới anh ta, đi thẳng về phòng, sau đó lắc chai rượu vang trước mặt Lý Thần, nói: “Lafite 1982, cho anh nếm thử”.
Nói xong liền chỉ huy cho Hoắc Hoàn Vũ mở nắp chai một cách rất điêu nghệ.
Hoắc Hoàn Vũ tìm được dụng cụ mở nắp, nước mắt chảy dài trong tim.