Nhân viên phục vụ khẽ ngây ra, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, thái độ không còn cung kính tôn trọng nữa, lạnh nhạt nói: “Hai người chính là Lý Thần và Diêu Chí Quân hả, cậu Ngô có dặn dò rồi, hai người đến cứ vào thẳng bên trong là được”.
Lý Thần không quan tâm đến thái độ quay ngoắt 360 độ của nhân viên phục vụ, trực tiếp bước qua cửa.
Diêu Chí Quân hung hăng trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ một cái, sau đó đi theo Lý Thần vào trong.
“Mẹ kiếp, hai thằng khốn nhà quê giả vờ cái đéo gì chứ”, nhân viên phục vụ bị trừng mắt nhìn lẩm bẩm phía sau. . ngôn tình ngược
Lưu Quân đi cuối cùng đang chuẩn bị bước vào đột nhiên đứng lại, quay người lãnh đạm nhìn nhân viên phục vụ mỉm cười.
Khi nhân viên phục vụ đang định lên tiếng, anh ta kinh hoàng phát hiện ra tay nắm cửa bằng đồng nguyên khối mà Lưu Quân đang nắm thực sự đã bị người đàn ông trông giống khủng long bạo chúa này chèn ép đến biến dạng.
Sắc mặt tái nhợt, nhân viên phục vụ sợ hãi không nói nên lời, chỉ có thể đứng ngây như phỗng nhìn Lưu Quân đi theo Lý Thần.
Lý Thần vừa bước vào cửa, mới đến đại sảnh đã đột nhiên dừng bước lại.
Một dòng nước không hề báo trước từ trên trời rơi xuống, và rơi ngay dưới chân Lý Thần.
Nếu Lý Thần không dừng lại, nhất định đã bị làn nước này làm cho ướt đẫm cả người.
Lý Thần mặt không cảm xúc nhìn lên trên và thấy Ngô Hồng Hà đang dựa vào lan can trên tầng hai, trên tay cầm một chai nước khoáng đổ xuống.
Ngô Hồng Hà cười nham hiểm, ném chai nước từ trên tầng hai xuống trước mặt Lý Thần, nói: “May mắn đấy, nào, lên đây, mẹ kiếp tôi đợi mãi mới thấy anh tới nộp mạng đấy!”
Lưu Quân giẫm bẹp chai nước khoáng đang nảy dưới chân Lý Thần, anh ta ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn Ngô Hồng Hà.
Lúc này chỉ cần một câu nói của Lý Thần, Lưu Quân nhất định sẽ lao lên tầng hai xé xác Ngô Hồng Hà ra thành từng mảnh.
“Yo, hôm nay dắt theo một con chó tới à?”
Ngô Hồng Hà nhận ra ánh mắt hung dữ của Lưu Quân, nhưng vẫn không quan tâm, thờ ơ chế nhạo.
Lý Thần ra hiệu cho Lưu Quân đừng manh động, sau đó đi lên cầu thang tầng hai, đến chỗ của Ngô Hồng Hà, bình tĩnh nói: “Đây là thủ đoạn của anh à?”
Ngô Hồng Hà thấy dáng vẻ điềm tĩnh và khí phách của Lý Thần càng thêm tức giận, cười gằn nói: “Ra vẻ cái đéo gì, đợi lát nữa mày muốn khóc cũng không khóc được đâu!”
Vừa nãy ở dưới lầu nhìn thấy Lý Thần suýt chút nữa thì bị đổ nước lên người khiến cho Diêu Chí Quân thót tim một cái, lúc này không nhịn được lên tiếng: “Ngô Hồng Hà, cậu đừng quá quắt quá”.
Ngô Hồng Hà liếc Diêu Chí Quân một cái, lạnh lùng nói: “Đồ già bợm, ông muốn chết lắm rồi à?”
“Đừng vội, tối nay hai người các người, à không, là ba người, đều phải chết!”
“Người muốn tôi chết nhiều lắm, thêm anh cũng không nhằm nhò gì đâu, chỉ là từ trước đến nay họ chưa bao giờ đạt được ý nguyện thôi”, Lý Thần cười nhẹ.
Ngô Hồng Hà nheo mắt nhìn Lý Thần, vẻ mặt giễu cợt: “Mày yên tâm, tối nay sẽ là ngày chết của mày”.
“Vì vậy mới nói nước ở Yến Kinh rất sâu, đừng nghĩ rằng mình có chút tiền đã là ông to bà lớn gì. Ở Yến Kinh, là rồng cũng phải ở yên đấy cho tao, dám ra vẻ ở đây, mày có mấy cái mạng chứ?”
Ngô Hồng Hà cười lạnh nói xong, quay đầu đi về phía phòng bao lớn nhất.
Diêu Chí Quân đi tới, nói nhỏ với Lý Thần: “Tôi có một linh cảm rất xấu”.
“Không sao đâu”, Lý Thần nhẹ giọng nói: “Xem hắn có thể giở trò gì”.