Anh em nhà họ Ngô còn đang xì xào bàn tán thì đã nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của Hoắc Hoàn Vũ truyền tới.
“Què rồi à? Sao chậm chạp vậy?”
Hai anh em nhà Ngô Giang Hải đáp lại, vội vàng chạy tới, xách hành lý một cách rất tự nhiên.
Đi theo phía sau, Ngô Hồng Hà xách một chiếc vali lớn, mặc dù rất nặng nhưng trong lòng cảm thấy rất vui.
Dù gì đây cũng là vaili của cậu Hoắc, và nó không phải là thứ mà người bình thường có tư cách cầm lấy.
Con ngươi không ngừng đảo qua, suy nghĩ của Ngô Hồng Hà đã trôi dạt tới tận tối nay, làm thế nào để làm nhục Lý Thần.
“Cho mày ngông cuồng này, thằng chó má, tối nay chính là ngày chết của mày!”
Nghĩ đến giây phút tuyệt vời đó, Ngô Hồng Hà bật ra một tiếng cười nhạo, sung sướng đến mức chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh.
…
Ngồi trong phòng khách sạn, Lý Thần đang xem một bản cáo do Hoa Nghị Huynh Đệ gửi cho giới truyền thông.
Suy nghĩ về việc đưa bản báo cáo này cho giải trí Thần Thanh ở Hồng Kông, dù sao ở bên đó cũng là ngành giải trí, nhất định là chuyên nghiệp hơn mình.
Hơn nữa về việc tổ chức lại Hoa Nghị Huynh Đệ, tập đoàn giải trí Thần Thanh cũng đưa ra lời khuyên.
Khi đang suy nghĩ thì Lý Thần bất ngờ nhận được điện thoại của Diêu Chí Quân.
“Chú Diêu, sao rồi, công ty của Mạnh Quốc Đàm lấy được chưa?”, Lý Thần cười nói.
Diêu Chí Quân trả lời: “Các thủ tục đã được hoàn tất, đang sắp xếp lại đội ngũ nhân viên, chuyện này, tôi nợ cậu một ân tình rất lớn đấy”.
Lý Thần đứng dậy rót cho mình một tách trà, nói: “Chú Diêu lại khách sáo rồi, giúp chú cũng là giúp cháu, chú có rất nhiều quan hệ và tin tức ở Yến Kinh, giúp cháu liên hệ với vài công ty săn người, cháu cần những nhân tài chuyên nghiệp để quản lý công ty giải trí”.
Diêu Chí Quân nói: “Không thành vấn đề, có tin tức tôi sẽ lập tức báo cho cậu… Nhưng mà vừa nãy tôi nhận được điện thoại của Ngô Hồng Hà”.
Lý Thần khẽ nhướng mày, anh đợi suốt mấy ngày, Ngô Hồng Hà vẫn im hơi lặng tiếng, không có ý định ra tay, bây giờ cuối cùng cũng tới rồi sao?
“Hắn bảo chúng ta tối nay đến câu lạc bộ Violet. Nơi đó tôi biết, là một câu lạc bộ nhỏ do đám con cháu đại viện như Ngô Hồng Hà xây dựng lên, ăn chơi nhảy múa thứ gì cũng có, coi như là đại bản doanh của đám người này”.
“Vì vậy tối nay hắn bảo chúng ta tới đó nhất định là không có chuyện tốt đẹp gì”.
Nghe thấy lời của Diêu Chí Quân, Lý Thần nhẹ giọng nói: “Hắn còn nói gì nữa sao?”
Diêu Chí Quân cười khổ nói: “Quả nhiên không gì giấu được cậu, hắn nói nếu như chúng ta không đến, ngày mai sẽ đối phó với công ty của tôi trước, sau đó sẽ phong sát cậu”.
“Làm ngành này của tôi, ít nhiều cũng có chút vấn đề, không qua được vòng điều tra. Tôi định tìm một vài người bạn để xem có giúp được gì không”.
Lý Thần hiểu được sự chua xót trong lời nói của Diêu Chí Quân, anh nói: “Chú Diêu, chú không cần tìm ai đâu, bạn bè bình thường sẽ không vì chú mà đắc tội với nhà họ Ngô đâu, chúng ta cứ đến đó là được”.
Diêu Chí Quân vội vàng nói: “Lý Thần, lần này không giống lần trước, mức độ nguy hiểm đã tăng lên rất nhiều, chúng ta đi nhất định sẽ bị chèn ép, tuyệt đối không được đi!”
“Chú Diêu, loại người này, chúng ta có tránh cũng không tránh được đâu, ngược lại càng tránh, bọn họ càng cho rằng chúng ta sợ rồi, sẽ trở nên càng ngông cuồng hơn”.
“Đối phó với chúng chỉ có một cách duy nhất, đó chính là chống trả quyết liệt”.
Diêu Chí Quân im lặng một hồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, cùng lắm thì bỏ quách cái công ty này, đến tỉnh bám lấy chân bố vợ cậu!”
Lý Thần cười nói: “Vậy buổi chiều cháu chờ chú tới đón”.