Mạnh Quốc Đàm hung dữ nhìn chằm chằm Lý Thần, nói: “Người lớn không dạy anh trước khi ra ngoài phải khiêm tốn một chút tránh đắc tội với người khác sao?”
Lý Thần thản nhiên nói: “Trưởng bối trong gia đình tôi quả thực có nói với tôi rằng ra ngoài phải khiêm tốn, tránh nảy sinh mâu thuẫn với người khác”.
Mạnh Quốc Đàm nghe thấy câu này cho rằng Lý Thần chột dạ rồi, cười khẩy một tiếng đang định mở cửa thì lại nghe thấy câu tiếp theo của Lý Thần.
“Nhưng họ cũng nói với tôi rằng, lễ phép dùng để đối xử với con người, nếu như một con chó ngông cuồng sủa bậy trước mặt thì chỉ cần một chân đá bay là được”.
Lời nói của Mạnh Quốc Đàm vừa tới cửa miệng đã bị chặn lại, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Ngay cả Diêu Chí Quân cũng sững sờ trong giây lát, sau đó ông ấy bật cười, biểu cảm rất vui vẻ.
Mạnh Quốc Đàm này là đối thủ cạnh tranh của ông ấy. Thậm chí văn phòng công ty còn nằm cùng trong một tòa nhà.
Oan gia ngõ hẹp cùng ngành như vậy đủ để biết được mối quan hệ của họ tồi tệ như thế nào.
Ông ta lăn lộn ở thủ đô bao nhiêu năm, ngoại trừ con cháu nhà giàu có, chưa từng gặp được người nào ngông cuồng như vậy.
Hơn nữa trước đây ông ta đã nghe ngóng qua rồi, ‘người mua’ đang tiếp xúc với Diêu Chí Quân hoàn toàn không phải người thủ đô.
Càng không thể là con cháu nhà tài phiệt được.
Vì vậy lúc này Mạnh Quốc Đàm bị những lời nói của Lý Thần làm cho choáng váng một phen, cảm giác như bị tát liên tiếp mấy cái vào mặt vậy, vô cùng đau rát.
“Thằng chó đẻ, hôm nay tao sẽ dạy cho mày, ở thủ đô thì không được phép ngông cuồng!”
Mạnh Quốc Đàm cười khẩy một tiếng, sau đó gọi với ra bên ngoài tòa nhà.
Ngay sau đó, cửa một chiếc xe van mở ra, năm sáu người đàn ông cao to lực lưỡng lần lượt xuống xe.
“Thằng chó, hôm nay đúng lúc ông mày ra ngoài làm chút chuyện, chuẩn bị đưa các anh em đi ăn, coi như mày xui xẻo”, Mạnh Quốc Đàm cười hung hẵn, ngông cuồng nói.
Thấy tình hình này, Diêu Chí Quân cau mày gầm lên với Mạnh Quốc Đàm: “Này, ông định làm gì? Tòa nhà này có camera giám sát đấy, dám ra tay ở đây, ông điên rồi sao?”
“Người có để giẫm đạp lên tôi ở thủ đô đương nhiên có rất nhiều, nhưng ông không nằm trong số đó. Ông chẳng qua chỉ là một con chó chạy việc vặt cố gắng chân chân vào giới thượng lưu thôi”.
Lý Thần nhún vai, nét mặt bình thản. Anh hoàn toàn không coi Mạnh Quốc Đàm ra gì.
Loại người này chẳng qua chỉ là một con chó chạy việc vặt thôi, có được ăn cơm không còn phải nhìn sắc mặt chủ. Cho dù đây là thủ đô cũng không đến lượt loại người này làm nhục anh.
Hơn nữa việc mua lại Hoa Nghị Huynh Đệ không nên để xảy ra sai sót vì loại người như Mạnh Quốc Đàm.
Lý Thần đương nhiên sẽ không nể mặt ông ta.
“Mày… mày nói ai là chó chạy việc vặt!”
Mạnh Quốc Đàm cảm thấy một ngọn lửa phừng phừng trong người.
“Người có để giẫm đạp lên tôi ở thủ đô đương nhiên có rất nhiều, nhưng ông không nằm trong số đó. Ông chẳng qua chỉ là một con chó chạy việc vặt cố gắng chân chân vào giới thượng lưu thôi”.
Lý Thần nhún vai, nét mặt bình thản. Anh hoàn toàn không coi Mạnh Quốc Đàm ra gì.
Loại người này chẳng qua chỉ là một con chó chạy việc vặt thôi, có được ăn cơm không còn phải nhìn sắc mặt chủ. Cho dù đây là thủ đô cũng không đến lượt loại người này làm nhục anh.
Hơn nữa việc mua lại Hoa Nghị Huynh Đệ không nên để xảy ra sai sót vì loại người như Mạnh Quốc Đàm.
Lý Thần đương nhiên sẽ không nể mặt ông ta.
“Mày… mày nói ai là chó chạy việc vặt!”
Mạnh Quốc Đàm cảm thấy một ngọn lửa phừng phừng trong người.