Sáng sớm hôm sau, Lý Thần, Mã Hoa Đằng và Lưu Quân xuất hiện tại sân bay quốc tế Thâm Thành.
Sau khoảng nửa giờ, Đường Tuấn vội vàng đi tới từ lối ra.
Sau khi bốn người hội tụ, Đường Tuấn trịnh trọng lấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và đưa cho Lý Thần.
“Hoàn thành xứ mệnh”, Đường Tuấn cười nói.
Lý Thần nhìn bản hợp đồng trị giá 200 triệu trong tay, cười nói: “Vất vả rồi”.
Đường Tuấn lắc đầu: “Là nhiệm vụ của tôi mà”.
Lý Thần nói: “Bây giờ tôi và anh Mã tới thủ đô để hợp nhất với Sina. Những ngày chúng tôi không ở đây, Tencent phải phiền anh quan tâm nhiều hơn rồi”.
Đường Tuấn cười nói: “Được, tôi sẽ trông chừng thật tốt”.
Hai người bắt tay nhau, sau đó Lý Thần, Mã Hoa Đằng và Lưu Quân lên máy bay.
Sáng sớm hôm sau, Lý Thần, Mã Hoa Đằng và Lưu Quân xuất hiện tại sân bay quốc tế Thâm Thành.
Sau khoảng nửa giờ, Đường Tuấn vội vàng đi tới từ lối ra.
Sau khi bốn người hội tụ, Đường Tuấn trịnh trọng lấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và đưa cho Lý Thần.
“Hoàn thành xứ mệnh”, Đường Tuấn cười nói.
Lý Thần nhìn bản hợp đồng trị giá 200 triệu trong tay, cười nói: “Vất vả rồi”.
Đường Tuấn lắc đầu: “Là nhiệm vụ của tôi mà”.
Lý Thần nói: “Bây giờ tôi và anh Mã tới thủ đô để hợp nhất với Sina. Những ngày chúng tôi không ở đây, Tencent phải phiền anh quan tâm nhiều hơn rồi”.
Đường Tuấn cười nói: “Được, tôi sẽ trông chừng thật tốt”.
Hai người bắt tay nhau, sau đó Lý Thần, Mã Hoa Đằng và Lưu Quân lên máy bay.
“Đăng ký trước đi”, nhân viên bảo vệ làm đúng theo công việc của mình, sau đó thuận tiện hỏi thêm: “Tìm ai thế? Có hẹn trước không?”
“Vương Đại Đông, không hẹn trước”.
Câu trả lời của Lý Thần khiến bảo vệ ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Các anh tìm chủ tịch của chúng tôi à?”
“Tìm chủ tịch của chúng tôi mà lại không có ai ra đón sao? Đám nghèo rớt các anh lại dám đến tận đây tìm chủ tịch của chúng tôi à?”
Nói xong, bảo vệ đặt sổ đăng ký xuống, phiền phức xua tay muốn đuổi Lý Thần và Mã Hoa Đằng ra ngoài.
Nhưng ngay sau khi anh ta làm như vậy, Lưu Quân đứng đằng sau Lý Thần đã nhìn chằm chằm một hồi lâu lập tức bước tới siết chặt cổ tay của anh ta.
Nhân viên bảo vệ gắng hết sức để giằng ra, nhưng phát hiện cổ tay của mình đã bị người đối diện kẹp chặt như đính đóng ván, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Mẹ kiếp, bỏ tôi ra!”, nhân viên bảo vệ vội vàng hét lên.
Ngay lập tức, bốn năm nhân viên bảo vệ đang làm việc ở xung quanh liền bước tới.
Từng người một nhìn chằm chằm Lý Thần, nói: “Làm gì thế? Có biết đây là đâu không, dám ngông cuồng ở đây à?”
“Lưu Quân”, Lý Thần nhẹ giọng nói: “Đừng làm người ta bị thương”.
Lý Thần đến để sát nhập Sina chứ không phải tới để đánh nhau với bảo vệ.
Lưu Quân gật đầu, hất tay nhân viên bảo vệ ra. Sau đó lùi lại đứng sau Lý Thần, sắc mặt thâm trầm như nước.
Lý Thần dẫn Mã Hoa Đằng đi vào bên trong, có Lưu Quân ở đó, đám nhân viên bảo vệ không dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Khi đi tới cửa thang máy, đúng lúc có một nhân viên cầm theo tập tài liệu đi ra, Lý Thần liền giữ cô ấy lại.
“Xin chào, cho hỏi văn phòng chủ tịch ở tầng mấy?”
Nhìn người đàn ông nhã nhặn và dịu dàng trước mặt, nữ nhân viên đỏ mặt, nói: “Ở tầng 16”.
“Cám ơn”.
Sau khi cảm ơn xong, Lý Thần đưa Mã Hoa Đằng và Lưu Quân vào trong thang máy, trực tiếp ấn tầng 16.