“Tôi cứ thích không biết tốt xấu đấy!”
Lý Thần đột nhiên đứng lên, chống hai tay lên bàn hội nghị, cúi người hung hằng nhìn chằm chằm Vương Đại Đông, gằn từng chữ: “Coi trọng ông là tiền bối trong ngành nên mới gọi ông một tiếng chủ tịch Vương, còn thực ra trong mắt tôi ông chẳng là cái thá gì cả”.
“Đừng có ra vẻ ông lớn trước mặt tôi nữa, Sina đó của ông, tôi không thèm quan tâm đâu”.
“Cái gan của ông lớn thế nào mà dám chạy đến Tencent, chạy đến trước mặt tôi nói rằng muốn mua lại Tencent, không sợ chết à?”
“Bộp!”, một tiếng động lớn vang lên.
Vương Đại Đông tức giận đến mức khuôn mặt trở nên méo mó, đập mạnh xuống bàn, hét lớn: “Lý Thần, cậu đang khiêu khích tôi sao?”
Mảnh giấy bay đầy trời…
“Chủ tịch Vương, tôi không thích cuộc giao dịch nhỏ lẻ như vậy, tôi thêm một số 0 sau 20 triệu, mua lại Sina với giá 200 triệu thì sao?”
Vương Đại Đông cười rộ lên: “Thu mua Sina của tôi? Ha ha ha, khẩu khí lớn đấy, cũng không xem lại xem mình là cái thá gì mà dám nói ra lời như vậy? Cậu cho rằng Sina là gì? Cổng thông tin điện tử lớn nhất cả nước, cậu nói mua lại là mua được sao?”
Lý Thần lạnh lùng nói: “Chủ tịch Vương, cười người hôm trước hôm sau người cười, chúng ta cứ chờ rồi xem!”
Sắc mặt Vương Đại Đông sầm xuống, như thể muốn ăn thịt người đến nơi.
“Nói mồm thì có bản lĩnh gì. Bây giờ cậu cứ cười cho vui vào, chờ mấy ngày nữa, tôi sẽ khiến cho các cậu muốn khóc cũng không thể khóc nổi”.
“Chủ tịch Vương, đến lúc đó ai phải khóc còn chưa rõ đâu”.
Lý Thần lạnh nhạt nói: “Thời thế thay đổi, ngày tôi tới tận nơi mua lại Sina của các ông thì khi đó mới là lúc ông phải khóc thật sự”.
Lý Thần hơi nhướng mày, đáp: “Ly rượu phạt này chỉ là không biết rốt cuộc tôi uống hay là sếp Vương phải uống đây?”
Vương Đại Đông cười khẩy: “Người trẻ tuổi, đừng cho rằng trong tay có chút tiền là đã coi trời bằng vung rồi. Trong lĩnh vực Internet, cậu chẳng qua chỉ là một vãn bối nhỏ nhoi vậy mà lại dám thách thức trước mặt tôi?”
“Hôm nay tôi đã nói rõ mọi chuyện ở đây rồi. Tôi thu mua lại Tencent là cho các cậu mặt mũi. Ân huệ này tặng cho các cậu nhưng các cậu lại không cần, vậy thì được, hậu quả các cậu tự mình gánh vác đi!”
“Còn cậu nữa Lý Thần, chẳng phải chỉ là một công ty tư nhân, cậu cho rằng mình giỏi giang hơn người lắm à? Xin lỗi nhé, ở trước Sina, cậu đến cái rắm cũng không bằng!”
Lý Thần hơi nheo mắt nhìn Vương Đại Đông, cầm tờ hợp đồng trên bàn lên, một phát xé nát.
Lý Thần cười nhẹ, đứng thẳng người, lạnh nhạt nói: “Có phải khiêu khích hay không, rất nhanh thôi ông sẽ biết”.
Tằng Lợi Khánh đứng bên cạnh nhìn tới mất hồn, thu ánh mắt tức giận đến nổ phổi với Vương Đại Đông lại, quay đầu lại nhìn Lý Thần, trong lòng không khỏi dâng lên sự sùng bái tới cực điểm.
Chết tiệt, đây mới là đàn ông chứ!
Vương Đại Đông lạnh lùng nhìn Mã Hoa Đằng, ảm đạm nói: “Mã Hoa Đằng, đây là thái độ của Tencent các cậu sao?”
Mã Hoa Đằng nhún vai, nói: “Xin lỗi, sếp Lý là cổ đông lớn của Tencent chúng tôi. Tương lai sau khi thành lập hội đồng quản trị, anh ấy sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị, cho nên lời của anh ấy chính là ý của Tencent”.
“Tốt! Tốt! Tốt lắm!”
Vương Đại Đông tức giận ra mặt, nói liền vài từ, giơ ngón tay chỉ vào Lý Thần, lạnh lùng nói: “Các cậu rượu mời không uống thích uống rượu phạt đúng không”.