“Cảm ơn…Cảm ơn mọi người”, Lưu Thái Ny chân thành nói.
Hai người nói chuyện. Lý Thần ra hiệu với Lưu Quân và cả hai bước ra khỏi phòng bệnh.
“Chiều nay chúng tôi sẽ quay về thành h phố, lát sẽ nói bệnh viện sắp xếp xe cứu thương đi cùng chúng tôi để chị của anh có thể được tiếp nhận sự chữa trị tốt nhất”, Lý Thần nói.
Lưu Quân đanh mặt rồi bỗng quỳ xuống trước mặt Lý Thần: “Cảm ơn anh Lý!”
Hành động này khiến những người xung quanh dồn mắt chú ý, không biết là xảy ra chuyện gì.
Lý Thần nắm lấy tay Lưu Quân kéo dậy: “Tôi cần sự trung thành của anh để bảo vệ tôi, vì vậy tôi sẽ giao cho anh một công việc mà anh không cần phải lo về gánh nặng phía sau mình, đây là một giao dịch công bằng”.
“Đứng lên, đàn ông tốt thì quỳ trước trời trước đất, trước bố mẹ. Còn những người khác, dù là Thiên Vương thì cũng không xứng để anh phải quỳ”.
Lưu Quân nói giọng chân thành: “Anh Lý, tôi nợ anh một mạng sống”.
Lời nói của Lưu Quân khiến Lý Thần khẽ cười.
Lý Thần vỗ vai Lưu Quân: “Tôi không cần anh đổi mạng cho tôi, chỉ cần làm tốt việc cho tôi thì tôi sẽ không đối xử tệ với anh”.
Lưu Quân trịnh trọng gật đầu.
Trước đó anh ta nhận nhiệm vụ đánh phế Lý Thần, mặc dù Lý Thần đã đưa cho anh ta hai triệu tệ nhưng sau khi xong việc cũng vẫn thực hiện lời hứa hơn nữa còn không hề trả thù.
Lưu Quân không cho rằng Lý Thần không dám.
Lý Thần đối phó thế nào với Trịnh Mộ Kiếm và Tiền Thế Minh, Lưu Quân đều chứng kiến rõ mồn một.
Anh ta biết rõ nếu Lý Thần định trả thù mình thì chỉ có nước chết, dù anh ta cũng là người có bản lĩnh.
Anh ta có thể bỏ chạy nhưng còn chị gái thì sao?
Lý Thần không những không trả thù mà còn cung cấp đãi ngộ tốt nhất cho anh ta và bảo anh ta làm vệ sĩ của mình.
Đối với Lưu Quân, ân tình của Lý Thần đúng là ân đức cứu mạng.
Anh ta cũng đã lên sẵn dự định, sau này sẽ theo Lý Thần, trung thành bảo vệ sự an toàn cho Lý Thần.
“Bất kỳ ai định hãm hại anh Lý thì chắc chắn phải bước qua xác của tôi”, Lưu Quân trịnh trọng nói.
Lúc này, Lý Thần đã nắm tay Tô Vãn Thanh vừa trong phòng bệnh bước ra và đi xuống tầng, đương nhiên anh không nghe thấy lời nói của Lưu Quân.
Có tiền nên thủ tục chuyển viện của Lưu Thái Ny vô cùng thuận lợi. Chưa tới nửa tiếng đồng hồ là đã hoàn thành.
Trong lúc đợi làm thủ tục, Lý Thần đã gặp giám đốc Lưu.
“Anh Lý, anh xem, đây là hợp đồng với xưởng tàu, đã ký rồi”, giám đốc Lưu cung kính lấy hợp đồng ra và đưa bằng hai tay cho Lý Thần.
Lý Thần nhận lấy hợp đồng và nói: “Thêm một thời gian nữa tôi sẽ sắp xếp người tiếp quản, trước lúc đó, ông tìm vài người đáng tin theo dõi kỹ cho tôi”.
Thiết bị trong xưởng tàu đều tiên tiến hơn nữa, nguyên liệu cũng đều là những thứ đáng giá cả.
Nếu như không có ai trông nom thì không biết chừng sẽ có những kẻ đi trộm đồ mất.
Đừng coi thường những kẻ đó, đã từng có những đội trộm cướp lên tới bảy, tám người, ba ngày trộm sạch nguyên liệu thép lên tới hàng triệu tệ. Với bản lĩnh như thế thì có thể nói còn vượt xa đội bốc dỡ chuyên nghiệp nữa.
Giám đốc Lưu vỗ ngực nói: “Anh Lý yên tâm, có tôi ở đây, tuyệt đối không có ai dám bước vào xưởng tàu đâu”.
“Hạng mục phía bên đó bắt đầu chưa?”, Lý Thần hỏi.
Giám đốc Lưu cười he he, nói: “Sáng sớm hôm nay đã bắt đầu rồi, không có nhà họ Trịnh đối đầu, thì mấy cái hộ khó nhằn đó đã ký tên chuyển đi cả rồi, giờ tiến hành hết sức thuận lợi”.
Lý Thần gật đầu, dặn dò: “Đối đãi hợp lý với những hộ chịu dọn đi nhé, cần phải hỗ trợ đúng theo quy định, và cả những công nhân làm việc nữa, phúc lợi phải đảm bảo, tuyệt đối không được xảy ra tình trạng chậm trễ lương bổng nhé”.
“Đây là quy định cứng, không ai được làm trái, nếu ai gây phiền phức mà để tôi phát hiện thì sẽ đuổi việc, nghe rõ chưa?”