“Học lực của chị anh là gì?”
Đôi mắt Lưu Quân sáng lên, vội vàng nói: “Chị ấy là sinh viên đại học”.
“Đợi chị gái anh khỏe lại, tôi có thể sắp xếp cho cô ấy tới công ty làm việc. Như vậy, anh không còn gì phải lo lắng nữa”.
Lưu Quân vô cùng vui mừng nhưng vẫn vô thức nhìn Lý Thần.
Lý Thần cười: “Nhìn tôi làm gì, cô ấy quyết”.
Lưu Quân lập tức gật đầu: “Mọi người coi trọng tôi, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ anh Lý”.
Tô Vãn Thanh cười: “Được, cứ vậy nhé”.
…
Ngày hôm sau, toàn bộ Tân Hải như nổ tung.
Công ty Tiền Trình bị các nhà cung ứng ép nợ. Ngân hàng cũng từ chối cho bọn họ vay. Không chỉ có vậy còn yêu cầu công ty Tiền Trình lập tức trả lại toàn bộ nợ cũ.
Nguồn tiền của công ty Tiền Trình nhanh chóng bị nổ tung.
Vào lúc then chốt, công ty Hùng Tâm còn tố cáo anh em nhà họ Tiền biển thủ tài sản của công ty Hùng Tâm.
Triệu Hùng nói phải xử chết người anh em nhà họ Tiền.
Công ty Tiền Trình trong nháy mắt bị sụp đổ.
Còn nhà họ Trịnh.
Vốn là danh gia vọng tộc ở Tân Hải, việc hợp tác của xưởng tàu nhà họ Trịnh với HongKong lập tức bị hủy hợp đồng. Chuyện này lập tức khiến rất nhiều người chú ý.
Ngay sau đó, toàn bộ sản nghiệp lớn nhỏ của nhà họ Trịnh đều gặp nạn.
Tất cả đều bị phong sát.
Chỉ cần là những người có liên hệ với nhà họ Trịnh thì đều lựa chọn từ bỏ họ và bảo toàn cho chính mình.
Giống như có một bàn tay tay to nào đó, một nhát đã bóp nát nền tảng gây dựng mấy chục năm của nhà họ Trịnh vậy.
Bọn họ ngồi trong nhà Trịnh Hoài Hiền, mặt ai cũng ủ rũ, gào khóc vang trời.
Việc kinh doanh của gia tộc xong đời. Bọn họ bắt đầu đấu đá, muốn hút ngụm máu cuối cùng của cái cây sắp sụp đổ này.
Trịnh Hoài Hiền ngồi vào vị trị cao nhất với mái tóc bạc trắng chỉ sau một đêm.
Ông ta hút thuốc liên tục, bên cạnh chân là cả một đống đầu lọc.
Những người khác trong gia đình vẫn còn đang cải vã. Ai cũng vì lợi ích của mình mà bắt đầu vạch mặt kẻ khác, cãi nhau không thể giảng hoà.
Đúng lúc này, một đoàn người xuất hiện trước cửa nhà họ Trịnh.
“Giám đốc Trịnh, xin chào, đây là quản lý Lưu của bất động sản Thần Thanh”.
Quản lý Lưu nheo mắt cười và đưa danh thiếp ra. Nhìn vẻ chật vật của nhà họ Trịnh, anh ta cảm thấy sung sướng như lên tận mây xanh.
Mấy ngày trước, anh ta còn phải chịu cơn tức của nhà họ Trịnh. Ai ai trongnhaf họ Trịnh cũng có thể chỉ vào mặt anh ta mà chủi.
Nhưng giờ, nhà họ Trịnh xong đời rồi. Anh ta mang nhiệm vụ tới, coi như cũng được dịp xả tức.
Quản lý Lưu rất sung sướng.
Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi và kính nể đối với những gì mà Lý Thần đã làm.
Người đàn ông này quá đáng sợ.
Trịnh Hoài Hiền lạnh lùng nhìn quản lý Lưu: “Anh tới làm gì?”
Quản lý Lưu cười và nhìn Trịnh Hoài Hiền với vẻ trịch thượng. Trước đây anh ta nào có tư cách đó. Giờ thì khác rồi. Quản lý Lưu sung sướng nói bằng giọng thản nhiên: "Anh Lý nói tôi đến bàn một vụ làm ăn với sếp Trịnh”.
“Hừ.”, Trịnh Hoài Hiền cười lạnh lùng. “Tên đó có gì mà bàn? Còn chưa cảm thấy nhà họ Trịnh chết đủ thảm sao?”
“Chậc chậc chậc”, quản lý Lưu lắc đầu, bộ dạng tiểu nhân đắc ý nói: “Sếp Trịnh, ông nói sai rồi. Anh Lý không nỡ nhìn thấy nhà họ Trịnh rơi vào cảnh đầu đường xó chợ thành ăn mày nên mới cho mọi người một cơ hội đấy”.
“Anh Lý nói rồi, có thể bỏ ra năm mươi triệu tệ mua toàn bộ cổ phần của xưởng tàu nhà họ Trịnh”.
Trịnh Hoài Hiền nghe thấy vậy thì tức giận gầm lên: “Mẹ nó, xưởng tàu của ông có giá tới 1,3 tỷ tệ, vậy mà Lý Thần nó đòi mua đứt với giá năm mươi triệu tệ sao?”