Đôi mắt Trịnh Mộ Kiếm láy lên khi nghe Tiền Thế Minh nói vậy. Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh Lý Thần bị đánh tàn phế bê bết máu, còn Tô Vãn Thanh thì bị trói lại, bị hắn đè xuống.
Toàn thân Trịnh Mộ Kiếm nóng rực, dường như đến cả cú tát trên mặt cũng không còn đau nữa.
Nhưng một giây sau, Trịnh Mộ Kiếm bỗng trở nên do dự, nói:"Nhưng Tô Đông Thăng cũng không phải người dễ dây vào đâu, nếu làm như vậy…”
“Dù gì Tô Đông Thăng cũng là người đứng đầu một tỉnh thành, cần nhất là thể diện. Nếu như có chuyện như thế xảy ra đối với con gái ông ta thì ông ta lại nói ra sao?”
Tiền Thế Minh hỏi ngược lại một câu, khuôn mặt để lộ ra vẻ độc ác.
Anh ta cũng biết không thể có được Tô Vãn Thanh, nhưng dù không có được thì anh ta cũng phải hủy hoại cô.
Không phải cô là nữ thần sao? Không phải cô luôn ở trên cao tít đó sao? Không phải cứ nhìn thấy tôi là khinh thường sao?
Vậy thì tôi sẽ để Trịnh Mộ Kiếm hãm hiếp cô, xem cô còn thanh cao như thế nào?
Tiền Thế Minh với nội tâm đố kỵ và day dứt bỗng cảm thấy sung sướng.
“Cậu Trịnh, cậu là cậu chủ của nhà họ Trịnh! Thân phận không hề thấp, tới khi đó gạo đã nấu thành cơm, nhà họ Tô đành phải thỏa hiệp chấp nhận thôi. Dù sao sự việc cũng đã xảy ra rồi. Hoặc là Tô Đông Thanh làm to chuyện khiến người của cả cái huyện này cười vào mặt hoặc là thừa nhận cậu là con rể của ông ta. Nếu ông ta là người thông minh thì chắc chắn sẽ không lựa chọn phương án thứ nhất”.
“Như vậy, cậu Trịnh không những chuyển bại thành thắng mà còn có được Tô Vãn Thanh. Quan trọng hơn, tới khi đó một tên Lý Thần ăn cơm chùa chẳng phải sẽ để mặc cho cậu Trịnh thích hành hạ như thế nào thì hành hạ sao?”
Nghe lời phân tích của Tiền Thế Minh, Trịnh Mộ Kiếm nheo mắt, vẻ độc ác càng lúc càng trở nên sắc bén hơn.
“Khá lắm, rất khá!”
Trịnh Mộ Kiếm vỗ vai Tiền Thế Minh và nói: “Chỉ cần chuyện này thành công, thì tương lai công ty Tiền Trình sẽ chính là người hợp tác của công ty nhà họ Trịnh chúng tôi”.
Tiền Thế Minh thầm cảm thấy vui mừng và cũng để lộ ra một nụ cười trên mặt, tranh thủ nói: “Cậu Trịnh, bước quan trọng trong kế hoạch này chính là tìm được một người đáng tin và có thực lực đi giúp cậu Trịnh trói Tô Vãn Thanh lại và xử lý tên Lý Thần”.
“ Mà tôi vừa hay biết một người”.
Trịnh Mộ Kiếm hào hứng nói: “Được, quả nhiên là ông trời giúp tôi. Anh lập tức đi gọi người đó tới, nhớ kỹ, phải là người đáng tin đấy”.
…
Bệnh viện Nhân dân số một Tân Hải.
“Người nhà của Lưu Thái Ny đâu?”, một hộ lý hô lên trong đại sảnh đầy up những bệnh nhân.
Một người đàn ông cao chưa tới một mét tám, trông không được lực lưỡng cho lắm nhưng mang theo khí thế lạnh lùng như cây thương bước ra.
“Tôi là em trai của chị ấy”, Lưu Quân nói với người hộ lý.
Người hộ lý thở dài, nhét thêm một đống hóa đơn vào tay Lưu Quân và nói: “Đây là hóa đơn tuần này của Lưu Thái Ny, giờ trong tài khoản đang thiếu phí rồi, cậu mau tìm cách kiếm tiền đi”.
Sau khi người hộ lý rời đi, Lưu Quân nhìn đống hóa đơn trong tay, khuôn mặt cương nghị của Lưu Quân ánh lên vẻ đau khổ và bi thương.
Từ khi chị gái bị trẩn đoán mắc bệnh máu trắng thì hai chị em đã tiêu hết sạch số tiền tích góp được. Những năm qua Lưu Quân đi thi đấu võ thuật lấy tiền thưởng, và còn đi khắp nơi biểu diễn để kiếm tiền nhưng đối với căn bệnh máu trắng thì chẳng khác gì như muối bỏ biển.
Lưu Quân nghiến răng, lên phòng bệnh. Người phụ nữ với khuôn mặt yếu ớt bên cạnh chính là Lưu Thái Ny – chị gái của Lưu Quân.
“Chị, chị nghỉ ngơi, buổi chiều bắt đầu lọc máu rồi”, Lưu Quân nói.
Lưu Thái Ny thở dài: “Tiểu Quân, chúng ta hết tiền rồi phải không?”
Lưu Quân gượng cười: “Chị, chị yên tâm, em tìm bạn mượn tiền, chị không phải lo về tiền bạc đâu”.
Lưu Thái Ny biết ngay là Lưu Quân đang an ủi mình. Cô ấy nói tiếp: “Tiểu Quân, chúng ta về nhà thôi. Chị không muốn điều trị nữa. Mỗi lần lọc máu là cần hơn 2 vạn tệ. Chúng ta căn bản không có tiền. Hơn nữa, không tìm được tủy sống thì sớm muộn gì chị cũng sẽ chết thôi”.
Lưu Quân kiên quyết: “Không được! Chị, dù có phải đập nồi bán sắt thì em cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho chị. Chị đừng lo lắng vấn đề tiền bạc, em sẽ nghĩ cách!”
Khi hai chị em đang đôi co thì điện thoại của Lưu Quân đổ chuông.
Lưu Quân đi ra ngoài phòng bệnh và nghe máy.
Nửa tiếng sau, Lưu Quân tới một phòng Vip của một nhà hàng.
Tiền Thế Minh và Trịnh Mộ Kiếm gọi điện thoại cho Lưu Quân đang ngồi đợi bên trong.