Một đám ông lớn nhìn nhau, xưởng đóng tàu nào đây, họ chưa từng nghe qua.
Chuyện nhỏ như vậy mà lại khiến cho Bao Thuyền Vương lui về ở ẩn đã lâu đích thân gọi điện thoại tới sao?
Một hồi lâu sau, một người ngồi trong góc phòng họp yếu ớt đứng lên, nói: “Sếp Bao, tôi có ấn tượng, hình như đúng là có chuyện này”.
Bao Dụ Đạt xua tay nói: “Giờ ông không cần họp nữa, ra ngoài gọi điện thoại cho bọn họ, nói rằng nhà họ Bao sẽ không tiếp tục hợp tác với bọn họ nữa”.
Nói xong, Bao Dụ Đạt nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Nói với các đồng nghiệp trong ngành rằng đây là ý của bố tôi”.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều biết bố của Bao Dụ Đạt là ai…
Haizz… Các lãnh đạo cấp cao thở dài một hơi, mặc dù không biết là xưởng đóng tàu xui xẻo nào, nhưng lần này chắc chắn là chết thật rồi.
Ý của Bao Thuyền Vương đã được truyền ra, tương lai có thể dự đoán trước, chỉ cần còn đang lênh đênh trên biển, cho dù chỉ là một chiếc thuyền tam bản nhỏ, sẽ không có phần của xưởng đóng tàu nhà họ Trịnh nữa.
…
Việc đối phó với công ty Tiền Trình còn cần một chút thời gian để lên men, nhưng cuộc gọi từ Hồng Kông tới đã lập tức khiến nhà họ Trịnh bùng nổ.
Vốn dĩ tâm trạng của Trịnh Hoài Hiền đang rất tốt.
Mặc dù trong ngành bất động sản, bởi vì bị công ty Thần Thanh chiếm được miếng đất đó nên có hơi mất mặt một chút. Nhưng sự sắp xếp của người bên dưới khiến cho Trịnh Hoài Hiền có đủ tự tin rằng có thể khiến bất động sản Thần Thanh không ngẩng đầu lên được.
Cộng thêm việc xưởng đóng tàu nhận được đơn đặt hàng thêm hai chiếc tàu nữa, việc này khiến cho nhà họ Trịnh có thể yên tâm ấm no đến tận Tết.
Nhưng khi ông ta đang ăn trưa, đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ Hồng Kông.
Không có nguyên nhân, không có lý do, thậm chí nói thêm một câu cũng lười. Trực tiếp nói thẳng rằng chấm dứt toàn bộ hợp đồng hợp tác, đừng nói là con con tàu mới đặt hàng, tất cả những dự án sau này cũng đều mất trắng.
Trịnh Hoài Hiền lập tức ngẩn ra.
Ông ta còn muốn hỏi thêm một câu nhưng đối phương đã cúp máy.
Ngay sau đó, ông ta nhận được cuộc gọi từ cấp dưới của công ty đóng tàu cho biết bên kia đã ra công văn chính thức chấm dứt mọi hợp tác.
Cấp dưới ngây ra, Trịnh Hoài Hiền cũng ngây ra.
“Mẹ kiếp nó nữa chứ!”, Trịnh Hoài Hiền tức giận đập hết bát đĩa: “Rốt cuộc là đứa nào đang chơi tao!”
Trịnh Mộ Kiếm đang ngồi ăn cùng cũng ngây ra: “Bố, rõ ràng chúng ta vẫn đang hợp tác bình thường với bên phía Hồng Kông, sao bên đó lại đột nhiên phá vỡ hợp đồng được?”
Trịnh Hoài Hiền tức giận, nghiến răng nói: “Có người đang chơi khăm chúng ta!”
Trịnh Mộ Kiếm nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đâu có đắc tội với ai đâu”.
Đột nhiên, Trịnh Hoài Hiền nhớ ra gì đó, kinh ngạc nói: “Lẽ nào là bất động sản Thần Thanh?”
Trịnh Mộ Kiếm cau mày, nói: “Bất động sản Thần Thanh làm gì có bản lĩnh mà vươn tay với Hồng Kông được?”
“Nhưng mà… hôm qua con gặp ông chủ của bất động sản Thần Thanh…”
Nói xong hắn liền kể lại chuyện đêm qua một lượt.
“Ngu xuẩn! Bất động sản Thần Thanh ở tỉnh đã hợp tác với nhà họ Hoắc ở Hồng Kông để phát triển dự án sông Nam Lâm. Chuyện này khi đó còn chấn động một phen, vì vậy đương nhiên là do Tô Vãn Thanh và Tô Đông Thăng thông qua mối quan hệ với nhà họ Hoắc để chơi chúng ta rồi!”
Trịnh Hoài Hiền càng nói càng thấy có lý, ông ta cau chặt mày, hung dữ nhìn chằm chằm Trịnh Mộ Kiếm, phẫn nộ nói: “Mẹ cái thằng ngu này, ngày nào cũng chỉ biết gây họa làm loạn ở ngoài. Mày sỉ nhục Tô Vãn Thanh như vậy, nó làm sao không báo thù được chứ?”