Giọng của Lý Thần không lớn, âm lượng không cao nhưng lại có sức thuyết phục vô song.
Ba người giám đốc Lưu nhìn nhau, đồng thời gật đầu: “Sếp Lý, chúng tôi tin tưởng anh!”
Dù thế nào đi nữa, Lý Thần đã nói những lời này, đối với họ, đây là một sự trấn an tinh thần, cũng là một sự an ủi.
“Ở Tân Hải có những nhà cung cấp vật liệu xây dựng nào? Và nhà cung cấp nào đang hợp tác với bất động sản Thần Thanh?”, Lý Thần hỏi.
Một phó giám đốc họ Ngô phụ trách chính trong lĩnh vực này vội vàng nói: “Thị trường vật liệu xây dựng địa phương ở Tân Hải chủ yếu bảo gồm hai công ty Hùng Tâm và công ty Tiền Trình. Hai công ty này chiếm 70% thị trường vật liệu xây dựng ở Tân Hải, công ty hợp tác với chúng ta là công ty Hùng Tâm, thực lực yếu hơn Tiền Trình một chút”.
“Tiền Trình… Có phải sếp của họ mang họ Tiền không?”, Lý Thần hỏi.
Phó giám đốc Ngô gật đầu, nói: “Đúng vậy”.
“Lập tức sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với giám đốc của công ty Hùng Tâm”.
“Phó giám đốc Ngô nghe xong lập tức đáp ứng, sau đó xoay người đi ra ngoài làm việc.
“Tình hình trên công trường bây giờ thế nào?”, Lý Thần nhìn giám đốc Lưu.
Giám đốc Lưu lúng túng nói: “Vì vẫn còn móng nên công việc phá dỡ vẫn chưa hoàn thành. Ban đầu chúng tôi định đắp móng những nơi đã phá dỡ xong, nhưng vì ngày nào cũng bị cản trở nên chúng tôi chưa thể bắt tay vào công việc được”.
“Chính là công trường đang trong tình trạng dừng hoạt động, mỗi ngày trơ mắt ra nhìn các khoản tiền thu chi khác nhau nhưng lại không có cách nào để thi công?”, Lý Thần bình tĩnh hỏi.
Giám đốc Lưu cười khổ gật đầu. . Truyện Ngược
Nhìn ánh mắt càng lúc càng lãnh đạm của Lý Thần, giám đốc Lưu sợ mất hồn mất vía.
Ông ấy biết rằng nếu như bản thân không thể khiến Lý Thần hài lòng được thì cái vị trí này của ông ấy nên thay người rồi.
Công ty bất động sản Thần Thanh hiện đang trong giai đoạn phát triển, lợi nhuận trước mắt cũng không phải quá tốt. Nếu như ông ấy bị bất động sản Thần Thanh đuổi về, e là ở tập đoàn Tô Thị cũng không còn chỗ cho ông ấy nữa.
Phải biết rằng, người này là con rể của chủ tịch tập đoàn Tô Thị đấy.
Chủ tịch chỉ có mỗi cô con gái là Tô Vãn Thanh, vậy thì không phải sau này anh sẽ là ông chủ tương lai của tập đoàn sao, ông ấy không dám đắc tội.
“Sếp Lý, đây là bản báo cáo về sản nghiệp của nhà họ Trịnh mà sau khi tôi quay về hôm qua đã thu thập được, anh xem đi”.
Trước bản báo cáo mà giám đốc Lưu thận trọng đưa tới, sắc mặt Lý Thần cuối cùng mới tốt hơn một chút.
“Ngành công nghiệp cốt lõi của nhà họ Trịnh là ngành đóng tàu”.
Lý Thần nhìn bản báo cáo trong tay, ánh mắt càng trở nên thích thú.
“Đúng vậy, sếp Lý. Tân Hải là một thành phố ven biển, không có gì ngạc nhiên khi ngành công nghiệp đóng tàu tương đối phát triển. Tổ tiên nhà họ Trịnh trước đây từng là trụ cột kỹ thuật của xưởng đóng tàu quốc gia. Sau này một mình ra khơi làm ăn, công việc càng ngày càng suôn sẻ, sau này còn mua lại nhà máy đóng tàu của Nhà nước”.
“Hiện công việc kinh doanh chính của họ là hợp tác với các công ty lớn ở Hồng Kông, mỗi năm nhận được vài đơn hàng đóng tàu. Nghe nói bất kỳ con tàu nào cũng có lãi lên tới hàng chục triệu”.
“Ngoài ra họ còn chịu trách nhiệm bảo dưỡng và sửa chữa các loại. Chỉ riêng công ty đóng tàu thôi mỗi năm đã kiếm được rất nhiều tiền. Đây cũng là nguồn tiền cốt lõi của nhà họ Trịnh”.
Lý Thần cười nhẹ, nói: “Nếu như là ngành nghề khác, hoặc là không hợp tác với các công ty lớn ở Hồng Kông thì đối phó với họ còn cần tốn chút thời gian”.
Trái tim giám đốc Lưu hẫng nhẹ một tiếng, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ chàng trai trẻ này còn có quan hệ ở Hồng Kông nữa hay sao?