Trịnh Mộ Kiếm liếc nhìn Tiền Thế Minh, trực tiếp nói thẳng: “Có đúng không, tôi cho người đi kiểm tra một chút là biết thôi, cũng không phải bí mật tày trời gì”.
“Lý Thần đó cũng không phải là không có khả năng”, Trịnh Mộ Kiếm u ám nói: “Khả năng ra vẻ không hề ít chút nào”.
Tiền Thế Minh cười nhạo, nói: “Hắn chỉ là một tên khốn ăn bám mà thôi, hoàn toàn không đáng lo ngại. Nếu nói là Tô Vãn Thanh xuất thân giàu có tôi còn tin được, dù sao thì khí chất toát ra từ người cô ấy không phải là loại mà gia đình bình thường có thể có được”.
“Nhưng tên Lý Thần đó thì tôi biết rõ ngọn ngành gốc gác, xuất thân từ gia đình nhà nông nghèo đến mức không thể nghèo hơn được nữa. Ba năm trung học bị người ta giẫm đạp lên như một con chó mà không thể ngóc đầu dậy được”.
“Nhất định là sau khi tốt nghiệp gặp được Tô Vãn Thanh, dùng một chút thủ đoạn, khiến cho Tô Vãn Thanh đồng cảm, thương xót hắn, cho hắn một công việc đủ sống. Bây giờ liền bấu víu vào thân phận của Tô Vãn Thanh để ra vẻ đây mà”.
Mặc dù ngoài miệng nói Tiền Thế Minh là đồ óc lợn, nhưng những suy đoán của Tiền Thế Minh về Lý Thần gần như hoàn toàn giống với Trịnh Mộ Kiếm.
“Cũng không phải quá đần, mọi chuyện chắc là đại khái như vậy”.
Trịnh Mộ Kiếm lạnh lùng nói: “Nếu Tô Vãn Thanh là con gái của Tô Đông Thăng, vậy thì tối nay không thể cưỡng ép được. Tuy nhiên cũng không phải sợ, Tô Đông Thăng đó dù có lợi hại thế nào cũng không thể vươn tay tới Tân Hải được? Dám thò tay vào đây tôi sẽ chặt đứt ngay lập tức!”
Trịnh Mộ Kiếm cười gian xảo: “Ngược lại, tôi khá mong đợi Tô Vãn Thanh là con gái của ông ta đấy!”
“Anh Trịnh, ý của anh là gì thế?”, Tiền Thế Minh hỏi.
“Bất động sản Thần Thanh đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua lại mảnh đất đó trong phiên đấu giá, không có sự đồng ý của nhà họ Trịnh tôi mà dám khai phá à? Không thể nào được, nếu như Tô Vãn Thanh là con gái của ông ta, vậy thì bảo Tô Vãn Thanh tự mình qua đây nói chuyện với tôi”.
“He he he, nếu như tôi trở thành con rể của Tô Đông Thăng, vậy thì mảnh đất đó giao cho ông ta khai phá thì có sao chứ, chẳng phải cũng là của tôi sao?”
Tiền Thế Minh nhìn Trịnh Mộ Kiếm đang cười một cách điên cuồng, hai mắt sáng lên, giấu kín sự tham lam với Tô Vãn Thanh tận sâu trong đáy lòng, giơ ngón tay cái nói: “Anh Trịnh đúng là kế sách như thần, người khác đi một bước xem một bước, còn anh Trịnh đi một bước, xem ba bước”.
“Đừng nói là ở Tân Hải, cho dù là ở tỉnh cũng làm gì có ai đọ được với anh Trịnh đây chứ?”
....
Khách sạn Marriott nằm ngay cạnh bờ biển, có một bãi cát riêng rộng lớn.
Nói là bãi cát riêng nhưng thực ra chỉ cần là khách của Marriott thì có thể đi bất kỳ đâu.
Nhưng dù như vậy môi trường ở đây cũng tốt hơn rất nhiều so với những bãi biển công cộng bên ngoài.
Cùng nắm tay đi dạo dọc bờ biển, Tô Vãn Thanh cởi giày ra, bàn chân trắng nõn mềm mại bước trên bãi cát, khi sóng biển đánh vào, để lại một chuỗi các dấu chân.
Những con sóng xô vào bờ, cảm giác mát mẻ và sảng khoái khiến cho nụ cười trên môi Tô Vãn Thanh không ngớt phút nào.
“Không khí ở đây thật tốt”, Tô Vãn Thanh cảm thán nói.
Lý Thần buông tay Tô Vãn Thanh ra để cô vui vẻ chơi đùa với những con sóng, cười nói: “Nếu thích thì khi nào quay về chọn một nơi yên tĩnh, mua lại rồi xây biệt thự nghỉ dưỡng ở đó là được”.
Tô Vãn Thanh nghiêng đầu nhìn Lý Thần, nói: “Sao bây giờ cậu giống như đại gia thế nhỉ, cái gì cũng mua mua mua, ngày trước đâu có như thế”.
“Trước đây những ngày đầu khởi nghiệp, mỗi một đồng tiền đều cần phải chi tiêu thật cẩn thận. Nhưng bây giờ có chút vốn liếng rồi thì phải khiến cho cuộc sống của chúng ta trở nên tốt hơn, không lấy ra để hưởng thụ, kiếm nhiều tiền để làm gì chứ?”
Nghe Lý Thần nói như vậy, Tô Vãn Thanh lại lắc đầu, nói: “Không cần đâu, xây một khu nghỉ dưỡng rồi thì sẽ nhàm chán, lâu lâu đến chơi một lần là đủ rồi”.
“Cậu thích là được”, Lý Thần khẽ cười.
Tô Vãn Thanh xoay người lại bắt đầu đi ngược, nhìn từng dấu chân lưu lại trên bãi cát của mình, sau đó kéo Lý Thần cùng cởi giày ra.