Nói xong câu này, sắc mặt Trịnh Mộ Kiếm u ám rời đi.
Chỉ cần Lý Thần còn ở khách sạn Marriott và vẫn ở thành phố Tân Hải, hắn không sợ không tìm được cơ hội trả thù.
Không buồn nhìn bóng dáng Trịnh Mộ Kiếm rời đi, Lý Thần lấy thẻ phòng từ chỗ nhân viên phục vụ, khi bước đến thang máy, Lý Thần nói với Tô Vãn Thanh: "Bảo người phụ trách công ty bất động sản ở Tân Hải đến đây một chuyến."
Tô Vãn Thanh đồng ý, sau đó bấm gọi điện thoại.
Vừa phải ngồi xe hai tiếng đồng hồ mới tới được Tân Hải, lại gặp phải tên Trịnh Mộ Kiếm đáng ghét, lúc này Tô Vãn Thanh không còn tâm trạng đi chơi nữa.
Sau khi tắm rửa xong trong khách sạn, cô cùng Lý Thần đợi người phụ trách tới đây.
Người phụ trách rất quan tâm đến cuộc gọi của sếp lớn, nhưng phải nửa tiếng sau ông ấy mới tới trước mặt Lý Thần.
"Sếp Lý, sếp Tô."
Người phụ trách họ Lưu là một người đàn ông trung niên sắc sảo và có năng lực ở độ tuổi ngoài bốn mươi, trước đây là trụ cột kinh doanh của tập đoàn Tô Thị. Có năng lực tốt nên được Tô Đông Thăng điều tới công ty bất động sản để mở rộng thị trường.
Chỉ là ở Tân Hải, đừng nói là ông ấy, tất cả các dự án của công ty bất động sản Thần Thanh đều nằm trong vũng lầy.
“Nói cho tôi biết tình hình hiện tại của bất động sản Thần Thanh ở Tân Hải.” Lý Thần lấy một chai rượu vang, rót cho mỗi người một ly rồi ra hiệu cho quản lý Lưu ngồi xuống.
Quản lý Lưu đồng ý, mặc dù Lý Thần còn rất trẻ, nhưng ông ấy từng là người của tập đoàn Tô Thị, không chỉ biết Lý Thần là cổ đông lớn thứ hai của bất động sản Thần Thanh, mà còn là con rể của Tô Đông Thăng.
Chưa nói đến công ty bất động sản này, toàn bộ tập đoàn Tô Thị tương lai đều sẽ là của anh.
Cộng thêm việc Lý Thần bây giờ giao tiếp rất nhiều với giới thượng lưu, khí chất uy nghiêm trên người anh đã hoàn toàn khác xa với lúc ban đầu.
Trước mặt hai sếp lớn này, quản lý Lưu đương nhiên không dám lơ là.
"Dự án mà bất động sản Thần Thanh đang thực hiện ở Tân Hải có tên là Sơn Thủy City."
"Mảnh đất này trước đây đã được bán đấu giá cho bất động sản Thần Thanh, vị trí nằm ở bên bờ biển. Kế hoạch là xây dựng một tòa nhà dân cư cao cấp ở thành phố Tân Hải, tập trung vào kiến trúc tòa nhà nhìn ra biển"
"Nhưng vấn đề là khi mảnh đất này được bán đấu giá, đối thủ cạnh tranh chính của chúng ta là doanh nghiệp bất động sản Cẩm Tú, là sản nghiệp cốt lõi của đại gia tộc nhà họ Trịnh ở Tân Hải. Bọn họ đấu giá thất bại, vì vậy luôn dùng mọi thủ đoạn khác nhau để cản trở chúng ta phát triển".
"Đặc biệt là việc xúi giục một số hộ dân cư khiến công việc phá dỡ của chúng ta bỗng trở nên khó khăn hơn, cứ dăm ba hôm bọn côn đồ địa phương lại tới gây rối làm loạn, công trình không thể nào khởi công được".
Quản lý Lưu nói xong, vẻ mặt chua xót: "Nếu không, chúng tôi cũng không cần cầu cứu tổng công ty ở tỉnh. Nhà họ Trịnh có thế lực quá lớn ở địa phương. Bọn họ nói rằng, nếu như bất động sản Thần Thanh không chia 50% lợi nhuận cho họ thì đừng mong làm gì ở đây".
"Mở mồm ra là đòi 50% lợi nhuận, Tân Hải lẽ nào là đất của nhà họ Trịnh sao? Đúng là ức hiếp người quá đáng mà!", Tô Vãn Thanh ngồi bên cạnh giận dữ nói.
"Vậy Trịnh Mộ Kiếm là gì ở nhà họ Trịnh?"
Lý Thần đột nhiên hỏi.
Anh nghĩ đến người đàn ông mà anh gặp ở sảnh khách sạn, vừa hay tên là Trịnh Mộ Kiếm, và hắn cũng nói rằng mình là người nhà họ Trịnh.
Nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin và hống hách của hắn, xem ra thực lực của nhà họ Trịnh ở Tân Hải không hề nhỏ.
Quản lý Lưu trả lời: "Hắn là con trai duy nhất của Trịnh Viễn Phong, gia chủ nhà họ Trịnh. Hắn kiêu ngạo và độc đoán, ở Tân Hải này không ai dám khiêu khích hắn."
Lý Thần gật đầu, trao đổi với Quản lý Lưu về tiến độ và sắp xếp công việc của toàn bộ dự án, sau đó tiễn quản lý Lưu về.
"Lý Thần, tuyệt đối không được dung túng cho thế lực nhà họ Trịnh", Tô Vãn Thanh nói với Lý Thần.
Lý Thần cười nói: "Hổ không gầm chó lại tưởng rừng xanh vô chủ. Nơi càng nhỏ như này thì càng dễ xuất hiện những kẻ vô pháp vô thiên, không sao, mình chuyên trị những loại như thế này".