Tô Đông Thăng hài lòng vì Lý Thần vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn và thận trọng, không vì một hai lần thành công mà kiêu căng ngạo mạn.
“Công ty giải trí mà trước đây cháu nói chú đã giúp cháu liên lạc xong xuôi rồi, nhưng mà chuyện này không gấp, người bán vẫn còn đang trong quá trình xem xét, đợi cháu có thời gian rảnh rồi đi!”
“Công ty nào, tên là gì thế?”, Lý Thần tò mò hỏi.
“Hình như tên là… truyền thông Hoa Nghị, là công ty do hai anh em họ Vương thành lập”, Tô Đông Thăng suy nghĩ nói.
Truyền thông Hoa Nghị!
Lý Thần lập tức thấy hứng thú.
Công ty này ở thế hệ sau là công ty hàng đầu trong lĩnh vực giải trí trong nước. . ngôn tình hài
Mà hai anh em nhà họ Vương cũng là những ông hoàng bất diệt trong ngành giải trí trong nước.
Không ngờ rằng lúc này họ lại có ý định bán công ty?
“Chú Tô, giúp cháu xác nhận với bên kia càng sớm càng tốt. Cháu cũng đã mua lại một công ty giải trí ở Hồng Kông, ở đại lục phải nhanh chóng bắt kịp, đến lúc đó cháu định liên thông hai bên, xây dựng một tập đoàn giải trí lớn xuyên lục địa”.
Nghe thấy lời của Lý Thần, Tô Đông Thăng nghiêm túc nói: “Được rồi, chú sẽ cố gắng liên hệ càng sớm càng tốt”.
Sau bữa tối, Tô Vãn Thanh ngồi trên sofa, chống cằm nhìn Lý Thần đang chăm chú xem đống tài liệu chất đống của công ty tư nhân Thần Thanh trong khoảng thời gian này.
Đường Tuấn đã xử lý xong rất nhiều chuyện, nhưng suy cho cùng, một số việc lớn vẫn cần anh đích thân phê duyệt.
“Không phải nói quay về sẽ nghỉ ngơi hai ngày trước sao”, Tô Vãn Thanh có chút không vui.
“Thế mà tối đến đã xem tài liệu, hai ngày sau lại đi bàn chuyện công ty giải trí, cậu làm gì còn thời gian mà nghỉ ngơi”.
Lý Thần rời mắt khỏi tập tài liệu, cười với Tô Vãn Thanh, nói: “Mình đã lên kế hoạch sẵn rồi, ngày mai chúng ta lái xe ra biển giải tỏa tâm trạng, thư giãn một chút”.
“Thật sao?”, Tô Vãn Thanh lập tức hưng phấn hẳn lên.
“Đúng rồi, đến thành phố Tân Hải, công ty bất động sản đang gặp chút rắc rối ở bên đó, cách đó không xa, chỉ mất hai giờ lái xe. Vừa hay qua đó xem một chút, hơn nữa lại ở bên bờ biển, có cát trắng, có sóng vỗ, có tiệc nướng, có rượu vang”, Lý Thần cười nói.
Tô Vãn Thanh vui vẻ nói: “Vậy mình đi sắp xếp quần áo”.
“Chơi một hai ngày, mang một hai bộ quần áo đi thay là được rồi”, Lý Thần nói.
“Đàn ông các cậu thì hiểu cái gì, phụ nữ mỗi lần ra ngoài đều là một cuộc chiến, tuyệt đối không được qua loa!”, giọng của Tô Vãn Thanh truyền vào, người đã ở ngoài cửa rồi.
Lý Thần cười khúc khích, cầm điện thoại di động lên, đặt phòng ở một khách sạn năm sao ở thành phố Tân Hải.
“Tôi muốn đặt phòng loại đắt nhất!”
“Đúng, một phòng, loại một phòng ngủ ấy”.
…
Ngày hôm sau, Lý Thần cùng Tô Vãn Thanh quay về thành phố.
Sau khi chào hỏi bố mẹ, lại bị càm ràm một trận như thường lệ, Lý Thần và Tô Vãn Thanh lái xe đến Tân Hải.
Hai giờ sau, ở cổng khách sạn Tân Hải Marriott, Lý Thần ném chìa khóa cho bảo vệ, cùng Tô Vãn Thanh vào trong quầy lễ tân nhận phòng.
Mới đi đến cửa, Lý Thần và Tô Vãn Thanh nghe thấy một thanh niên đang nói chuyện điện thoại với volum khá to, âm thanh chói tai vô cùng.
“Mẹ kiếp, đừng nói nhảm với tôi, bất động sản Thần Thanh cái gì, ông đây chưa từng nghe qua. Ở Tân Hải này, Trịnh Mộ Kiếm tôi mới là vua, bảo ông chủ của họ tự mình qua đây, nếu tâm trạng tôi tốt thì sẽ nói chuyện với anh ta, tâm trạng không tốt thì bảo anh ta cút khỏi Tân Hải!”