Ở Hồng Kông, rất nhiều người quản lý dựa vào thâm niên của mình, cơ còn to hơn cả minh tinh.
Chị Lan chính là một trong số đó.
Những năm nay không ít lần chèn ép Thư Kỳ.
Ví dụ như lần hoạt động bất chợt này chính là một trong số đó.
Sự mờ ám của đám doanh nhân đầu tư và chị Lan, Thư Kỳ không phải là không biết. Nhưng cô ấy cũng lực bất tòng tâm, mình đã ký hợp đồng với chị Lan rồi, chị Lan phải kiếm tài nguyên cho công ty, cô ấy cũng hết cách.
Nhưng bây giờ thì khác, chị Lan đã đạp chân vào một tấm sắt rồi, đúng là xui xẻo!
“Chị phải chịu trách nhiệm về những lời nói của mình đấy”.
Lý Thần nói một câu với chị Lan.
Chị Lan chế nhạo nói: “Ái chà, thật sự coi mình là ông lớn gì rồi, cậu nghĩ mình là ai thế?”
Nói xong, chị Lan liếc nhìn tờ tạp chí trong tay Lý Thần, cười khinh bỉ nói: “Còn học người ta xem ‘Tuần báo kinh tế châu Á’, bên trong đều là người Hồng Kông chúng tôi, những nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh đấy, một người nội địa như cậu cũng chỉ có thể nhìn mà thôi”.
“Chị Lan, em nghĩ chị nên đi khám mắt rồi đấy”, Thư Kỳ thở dài một tiếng, nói.
Chị Lan nghe thấy vậy thì cau mày, lạnh lùng nói: “Em có ý gì?”
Thư Ký lấy tờ ‘Tuần báo kinh tế Châu Á” được đặt trước chỗ ngồi ra, sau đó ném tới trước mặt chị Lan, nói: “Chị nhìn kỹ xem người trên bìa là ai?”
Chị Lan cầm lên nhìn, khi thấy người đàn ông xuất hiện trên trang bìa, đột nhiên cảm thấy rất giống người nội địa trước mặt này…
Không phải rất giống, mà là cùng một người!
Chị Lan sửng sốt, kinh hãi quay đầu lại nhìn Lý Thần, sau khi xác nhận lại mấy lần, phát hiện ra quả thực là cùng một người.
“Cậu… cậu là ai?”, chị Lan kinh ngạc hét lên.
“Thư Kỳ là nghệ sĩ trực thuộc tập đoàn giải trí Thần Thanh, chị là quản lý của cô ấy, sau khi tập đoàn được tổ chức lại, chị được phân thành nhóm kinh doanh quản lý, phải không?”, Lý Thần thản nhiên nói.
“Bây giờ chị đã bị sa thải”.
Khoảnh khắc này như sét đánh ngang tai chị Lan, sắc mặt chị ta trắng bệch nhìn chằm chằm Lý Thần, miệng lắp bắp nói: “Anh… anh là… chủ tịch Lý!”
Thư Kỳ đứng dậy, liếc nhìn chị Lan bằng ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: “Chị Lan, cám ơn chị vì thời gian qua đã chăm sóc em, sau này chúc chị thuận buồm xuôi gió”.
Nói xong, Thư Kỳ đi tới bên cạnh Lý Thần, chào hỏi một cách kính cẩn: “Chủ tịch Lý, xin chào”.
“Xin chào”.
Lý Thần gật đầu, anh không có ác cảm cũng không có cảm tình tốt gì với Thư Kỳ, trong mắt của anh, cô ấy chỉ là một cái cây hái tiền mà thôi!
Thư Kỳ thận trọng hỏi: “Chủ tịch Lý, tôi có thể ngồi cạnh anh được không?”
“Ngồi đi”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Trong giới giải trí, các ngôi sao nữ đều có ý thức về việc phải phục vụ sếp, đây được coi là một quy tắc bất thành văn. Đa số đều là đôi bên tình nguyện, Thư Kỳ cũng không ngoại lệ.
Đặc biệt Lý Thần còn là ông chủ của cô, thân phận này quan trọng hơn bất kỳ ai.
Có thể nói, với địa vị bây giờ của Lý Thần, chỉ cần anh muốn, 8/10 sao nữ ở Hồng Kông sẽ tình nguyện xếp hàng để được phục vụ anh.
Thư Kỳ đương nhiên cũng có suy nghĩ này.
Lý Thần trẻ tuổi, đẹp trai, có địa vị, lại còn có tiền.
Nếu như cô ấy có thể bấu víu được vào sếp lớn như vậy thì cô ấy còn cần phải phấn đấu gì nữa, yên lòng làm một chú chim hoàng yến là được rồi.
Nhưng khiến Thư Kỳ thất vọng đó là, cho dù sau này cô ấy cố gắng thể hiện thế nào, Lý Thần vẫn tỏ ra rất lạnh nhạt, không buồn đếm xỉa.
Sự lạnh nhạt xa cách hàng vạn dặm ấy khiến cho Thư Kỳ nhận ra rằng suy nghĩ này của mình thật sự quá ngây thơ.
Người như Lý Thần làm sao có thể để mắt đến loại phụ nữ như cô ấy chứ.
“Chủ… chủ tịch Lý, tôi sai rồi, tôi không nên nói những lời như vậy, tôi đáng chết, cầu xin anh tha cho tôi một lần!”
Chị Lan bước tới, khóc lóc cầu xin Lý Thần.