“Cháu biết rồi”.
Lý Minh Đường nghiến răng, hung hăng nhìn chằm chằm tờ tạp chí vứt trên mặt đất, nói: “Cho hắn ngạo mạn thêm vài ngày đi”.
Ánh mắt Lưu Đại Hùng lóe lên một tia đầy ẩn ý, cười sâu xa nói: “Khoảng thời gian này, trước khi Hồng Kông ổn định trở lại, mấy đứa nên ngoan ngoãn biết điều một chút, đừng có manh động, về phần Lý Thần, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ bại trận dưới tay chúng ta thôi!”
“Vâng!”
Lý Minh Đường gật đầu. Tuy rằng hiện tại anh ta rất muốn giết chết Lý Thần, nhưng bây giờ thanh danh của Lý Thần vang dội như vậy, lại còn có nhà họ Hoắc hậu thuẫn phía sau, dựa vào sức một mình anh ta không thể đuổi cùng giết tận Lý Thần được.
Chỉ đành chờ cơ hội thôi!
…
Lúc này, Lý Thần đã thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi Hồng Kông.
Ở Hồng Kông lâu như vậy, mọi việc ở đại lục đã bị trì hoãn rất nhiều. Hiện giờ chuyện ở bên này về cơ bản đều đã xử lý xong, đương nhiên phải nhanh chóng quay về rồi.
Dù sao, sản nghiệp ở đại lục mới là ưu tiên hàng đầu của Lý Thần.
Lần này chia tay, có thể phải một thời gian dài sau mới quay lại Hồng Kông.
Hoắc An Lan và Hoắc Hoàn Vũ đích thân đưa Lý Thần ra sân bay. Khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, tình cảm giữa đôi bên cũng trở nên thân thiết hơn.
Lúc này, Hoắc Hoàn Vũ đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Từ sự phản cảm ban đầu biến thành sự sùng bái Lý Thần như hiện tại. Bây giờ Lý Thần đã trở thành tấm gương để anh ta học tập và noi theo.
Hoắc An Lan tận mắt chứng kiến toàn bộ hành động của Lý Thần, đối với một người đàn ông xuất chúng như vậy, hoàn toàn thắp sáng ngọn lửa tình yêu sâu thẳm trong trái tim cô.
Khi đến sân bay, lúc chào tạm biệt, Hoắc Hoàn Vũ hào sảng nói với Lý Thần: “Đợi một thời gian sẽ tới đại lục tìm anh, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra vẻ!”
“Thật ra tôi không giỏi ra vẻ lắm”, Lý Thần chân thành nói.
“Đấy anh xem, anh lại ra vẻ rồi đấy”.
Hoắc Hoàn Vũ cong môi, anh ta đã quá quen với những hành động ra vẻ bất ngờ của Lý Thần rồi.
Nhưng quan hệ của hai người giờ đây không còn như xưa, có thể đùa giỡn mọi lúc mọi nơi.
Lý Thần nhìn Hoắc An Lan ở bên cạnh vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, cười nhẹ nói: “An Lan, tôi phải đi rồi. Lần sau tới Hồng Kông sẽ tìm cô, hoặc là đợi cô tới đại lục, tôi nhất định sẽ tiếp đón cô thật chu đáo”.
“Được, anh phải giữ lời đấy nhé!”, Hoắc An Lan gật đầu, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, nhẹ giọng nói: “Bay an toàn nhé”.
“Cám ơn”.
Nói xong Lý Thần xoay người rời đi.
Nhưng khi vừa nhấc vali lên, một hương thơm ập tới, cơ thể mềm mại và duyên dáng của người phụ nữ ôm chầm lấy Lý Thần từ phía sau.
Lý Thần ngây ra, quay đầu lại nhìn thấy Hoắc An Lan đang chủ động ôm anh!
Anh thật sự không thể ngờ được Hoắc An Lan lại mạnh bạo như vậy!
Phải biết rằng, đây là sân bay Hồng Kông, cô ấy là thiên kim tiểu thư nhà họ Hoắc. Nếu như bị người ta nhìn thấy cảnh này, e rằng ngày mai sẽ lên ngay trang nhất mặt báo mất!
“Đừng cử động, đừng nói gì, đừng quay lại”.
Giọng điệu của Hoắc An Lan có chút lo lắng, dường như rất sợ Lý Thần quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này.
“Tôi chỉ ôm một cái rồi sẽ buông ra ngay”, Hoắc An Lan nói.
“Tôi sợ lần sau mình sẽ không còn dũng khí như này nữa”.
Lý Thần cảm nhận được giọng nói run rẩy của cô, cười khổ nói: “Sao phải đến mức này chứ, cứ làm như sinh ly tử biệt vậy, tôi chỉ là quay về nội địa thôi chứ có phải ra chiến trường đâu…”
Ngón tay mảnh mai tinh xảo khẽ véo bụng anh một cái, người đẹp đang hờn dỗi, lời nói này của anh phá tan bầu không khí quá rồi đấy!
“Ơ…”
Hoắc Hoàn Vũ ở bên cạnh sững sờ, phản ứng đầu tiên của anh ta là nhanh chóng ngăn cản đôi nam nữ này bùng nổ nội tiết tố.