Khách sạn InterContinental từ khi khai trương đến nay đã gần mười năm, đón tiếp rất nhiều nhân vật lớn, nhưng bao khách sạn cả một ngày như thế này là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Đây không chỉ là vấn đề về tiền bạc mà còn là vấn đề về thân phận và địa vị.
Mà lúc này, tâm trạng của Quan Chi Đống và Nhan Bân vô cùng phức tạp.
Quan Chi Đống và Nhan Bân nhìn nhau, đồng thời thấy được sự thấp thỏm và lo lắng trên gương mặt đối phương.
Hôm nay khi nhận được lời mời, họ sợ đến mức suýt chút nữa thì chạy trốn khỏi Yến Kinh.
Lời mời đó là do chính ông cụ Hoắc gửi tới đấy.
Việc này nếu như là lúc khác, đây quả thực là một chuyện rất vinh quang, cho dù chỉ là thư mời thì cũng phải đóng khung lại treo lên.
Nhưng bây giờ là lúc nào?
Nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc lần lượt đại diện cho phe địa phương và tập đoàn kinh doanh Hồng Kông đang chiến đấu chống lại nhau!
Các ông lớn đều vội ẩn náu vì sợ sẽ rước họa vào thân, hơn nữa so với những nhân vật tầm cỡ này, họ có đáng là gì đâu chứ.
“Haiz, đáng lẽ không nên nhúng tay vào”.
Trong thang máy, Quan Chi Đống thở dài, sắc mặt có chút ảm đạm.
Đối diện với hai đại gia tộc nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc, Quan Chi Đống nảy sinh ra một cảm giác bất lực đến tận cùng, một chút dũng khí để đối đầu cũng không có.
Nhưng bây giờ ông ta đã đứng về phía nhà họ Lâm rồi, bữa cơm với nhà họ Hoắc này, Quan Chi Đống thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.
“Bây giờ nói những lời này cũng muộn rồi”, Nhan Bân bình tĩnh hơn Quan Chi Đống một chút.
“Tóm lại, bữa cơm này, chúng ta là người biết điều, dù hai bên nói như thế nào, chúng ta cũng không được tùy tiện bày tỏ thái độ!”
Nghe thấy lời của Nhan Bân, Quan Lâm Lâm thờ ơ nói: “Chù à, chú chuyện bé xé ra to quá rồi đấy. Nếu nhà họ Hoắc đã mời chúng ta, cho thấy họ cũng coi trọng chúng ta, chúng ta không cần phải cẩn thận đề phòng như vậy”.
“Hơn nữa quan hệ của cháu với Lang Thiên, mọi người cũng không phải không biết. Nhà họ Lâm sẽ không trơ mắt đứng nhìn chúng ta bị nhà họ Hoắc ức hiếp đâu”.
Lời của Quan Lâm Lâm khiến Nhan Bân cau mày, nhẹ giọng nói: “Nếu như bên kia thật sự quan tâm đến nhà họ Lâm thì bây giờ Tiểu Hạ đã không nằm viện rồi”.
Nhắc đến Nhan Hạ đang nằm trong bệnh viện, sắc mặt Quan Lâm Lâm sầm xuống, lửa giận thoáng qua, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện anh họ bị thương, cháu sẽ không bỏ qua như vậy đâu!”
Trong lúc nói chuyện, cửa thang máy đã mở ra.
Cảm giác căng thẳng ập tới.
Quan Chi Đống, Nhan Bân và Quan Lâm Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy bốn người Lâm Lang Thiên, Lâm Chính Bân cùng với Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc Chấn Châu.
Mặc dù không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng ở đây đều là những nhân vật chủ chốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra bầu không khí giữa bốn người rất căng thẳng.
“Lang Thiên!”, Quan Lâm Lâm cố ý muốn thể hiện địa vị khác người của mình bên cạnh Lâm Lang Thiên, gọi một tiếng liền bước nhanh đến bên cạnh Lâm Lang Thiên, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh ta, nhẹ giọng nói: “Anh không sao chứ?”
Trong lòng Lâm Lang Thiên thấy rất phiền, nhưng trước mặt Quan Chi Đống và Nhan Bân, anh ta không thể đẩy Quan Lâm Lâm ra được, chỉ đành lạnh lùng nói: “Không sao, chỉ là gặp phải một kẻ xấu mà thôi”.
Quan Lâm Lâm quay đầu nhìn Hoắc Hoàn Vũ, cười khẩy nói: “Anh mời chúng tôi đến, chúng tôi đã đến rồi, nhưng lại chặn chúng tôi ở cửa, đây là cách nhà họ Hoắc đối xử với khách sao?”
Hoắc Hoàn Vũ liếc nhìn Quan Lâm Lâm một cái: “Im cái miệng của cô lại, cũng không nhìn lại xem đây là nơi nào, có chỗ cho cô nói chuyện không?”
Quan Lâm Lâm tức đến mức sắc mặt lập tức thay đổi, lúc này nhà họ Lâm ở đây, trưởng bối của mình cũng ở đây, Quan Lâm Lâm tràn đầy tự tin chưa từng có: “Là nhà họ Hoắc các người mời chúng tôi tới đây, sao lại không có chỗ cho tôi nói chuyện?”
“Lời mời là do ông nội anh gửi tới, anh có tư cách gì mà nói này nói kia với tôi? Tôi khuyên anh bỏ cái vẻ kiêu ngạo của cậu chủ ấy đi, khách khí với tôi một chút. Nếu không lát nữa ở trước mặt ông nội anh tôi sẽ hỏi ông ấy, nhà họ Hoắc chẳng lẽ không có gia giáo à?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi.
Đặc biệt là Quan Chi Đống và Nhan Bân, trong lòng kêu trời than đất, hận không thể nhanh chóng bịt miệng Quan Lâm Lâm lại.
Lời như vậy có thể nói ra một các tùy tiện thế sao?
Ngay cả Lâm Lang Thiên và Lâm Chính Bân cũng ngây ra nhìn Quan Lâm Lâm.
Đặc biệt là Lâm Chính Bân, để có được sự ủng hộ của phái huy thương của đám người Quan Chi Đống, ông ta còn định để Quan Lâm Lâm trở thành con dâu của mình. Bây giờ xem ra, loại phụ nữ này tuyệt đối không được lấy về.
Hoắc Chấn Châu nhìn Quan Lâm Lâm, với thân phận và địa vị của ông ấy. Cho dù Quan Lâm Lâm nói gì, làm gì, đều không thể tức giận được, đừng nói đến việc đích thân dạy dỗ cô ta.
Nhưng điều này không có nghĩa là Hoắc Chấn Châu sẽ để mặc cho Quan Lâm Lâm xúc phạm gia phong nhà họ Hoắc.
“Nhà họ Hoắc tôi không có gia giáo, vậy gia giáo nhà họ Quan chắc tốt lắm nhỉ?”, Hoắc Chấn Châu nhìn về phía Quan Chi Đống, thản nhiên nói.
Khuôn mặt của Quan Chi Đống lúc này đã tái mét, cho dù đã gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, lúc này hai chân cũng không kìm được mà run lẩy bẩy.
“Ông Hoắc, ông nghe tôi giải thích, con bé này nói năng bất cẩn quá. Tôi sẽ lập tức dạy dỗ lại con bé, xin ông đừng để bụng, do nó còn trẻ người non dạ…”
Quan Chi Đống còn chưa nói xong, Quan Lâm Lâm đã lớn tiếng nói: “Bố, bố không cần phải xin lỗi. Trước đây Hoắc Hoàn Vũ đến nhà chúng ta đã đối xử với chúng ta như thế nào? Khiến bố tức đến mức suýt phải nhập viện, mà anh ta còn ở bên ngoài ngông cuồng”.
“Hôm nay nhân lúc các trưởng bối nhà họ Hoắc đều ở đây, con phải nói đến cùng!”
Hoắc Hoàn Vũ nheo mắt nhìn chằm chằm Quan Lâm Lâm, hỏi: “Tôi ngông cuồng như thế nào?”
Nói xong, Hoắc Hoàn Vũ giơ tay lên, một cái tát không hề được báo trước giáng vào mặt Quan Lâm Lâm
Cái tát này mạnh đến nỗi gần như một nửa khuôn mặt của Quan Lâm Lâm méo xệch đi.
Sau một tiếng bốp vang lên là tiếng hét chói tai của Quan Lâm Lâm.
Hoắc Hoàn Vũ nhìn chằm chằm Quan Lâm Lâm, lạnh lùng nói: “Cô thật sự cho rằng ông đây không dám kéo cô ra sau núi chôn sống sao? Cô cho rằng có bố cô ở đây, có Lang Thiên ở đây thì tôi không dám động vào cô à?”
Quan Lâm Lâm bị tát một cái, hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng rớm máu. Lúc này đầu óc cô ta ong ong, trước sự nhục nhã cũng đau đớn tốt cùng, cô ta dường như phát điên lên.
“Hoắc Hoàn Vũ, anh lại đánh tôi? Anh đánh anh họ của tôi rồi, bây giờ còn muốn đánh tôi tới nhập viện đúng không?”
“Coi như cô thông minh đấy!”
Hoắc Hoàn Vũ nhấc chân lên đá vào bụng Quan Lâm Lâm, chửi rủa: “Bình thường ông đây không đánh phụ nữ, nhưng cô thì giỏi rồi, trở thành một ngoại lệ của ông đây. Mẹ kiếp nữa, cô có mấy cái gan mà dám nói nhà họ Hoắc tôi không có gia giáo?”