Có nội ứng?!
Đây là khả năng lớn nhất mà Lý Thần có thể nghĩ đến.
Nhưng không loại trừ khả năng đối phương đã đoán ra kế hoạch của mình.
Nói tóm lại, bất kể có nội ứng hay không, xét về tình hình hiện tại, Lý Thần nên tận hưởng thành quả chiến thắng của mình đi thôi.
Đối với thành phố Hồng Kông và Lý Thần mà nói, lần này bong bóng kinh tế vỡ, thành phố Hồng Kông muốn vượt qua mà không tổn thất chút nào là điều không thể.
Nền kinh tế toàn cầu cũng vì chuyện này mà tổn thất nghiêm trọng, đây là quy luật kinh tế, đó cũng là xu hướng chung mà Lý Thần đã nói, không thể thay đổi được.
Do đó, miễn là nền kinh tế của thành phố Hồng Kông không bị con người tàn phá thêm nữa, thì đó đã là thắng lợi lớn rồi!
Lý Thần đã làm được.
Chỉ là không đạt đến mức anh kì vọng thôi.
Lý Thần mặc kệ những thứ này, đi tới chỗ Jack Chen, cười cười không nói lời nào.
Jack Chen hung hăng mà cũng hoảng hốt nhìn chằm chằm Lý Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh nhìn anh đi”, Lý Thần nhẹ giọng nói: “Vừa rồi anh nói nếu tôi thắng, thì sẽ quỳ xuống dập đó đã quên rồi chứ?"
Jack Chen tức giận cười: "Loại anh mà muốn tôi dập đầu nhận lỗi bái làm thầy à!? Mơ đi!"
"Những người đứng đầu trong tứ đại gia tộc đều đã tận mắt chứng kiến những gì anh nói. Bây giờ nếu như anh định không làm thì anh đoán xem hậu quả sẽ như nào?", Lý Thần nhẹ giọng nói.
Jack Chen chua chát nói: "Lý Thần, đáng hay là anh quá ngông cuồng đây?"
Lý Thần hỏi ngược lại, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Jack Chen.
"Tôi là người xưa nay không thích tranh giành chuyện thắng thua với người khác. Tôi thích dùng người thật việc thật để nói chuyện hơn. Giờ anh cũng thấy việc thật rồi đấy. Tôi thắng rồi. Cho nên anh nên thực hiện lời hứa của mình đi".
Hoắc Hoàn Vũ cười đi tới, giơ tay vỗ vỗ vai Jack Chen, nhấn hắn xuống, nói: "Mẹ nhà anh, dám cược thì dám nhận thua, loại chó má nhà anh nên quỳ xuống dập đầu nhận sai rồi sau đó bái làm thầy đi!"
Sau đó, Hoắc Hoàn Vũ lại nói một câu đầy ẩn ý: "Nếu không quỳ, anh nghĩ anh có thể ra khỏi nhà họ Hoắc sao?"
Jack Chen tái mặt vì sợ hãi.
Hắn biết Hoắc Hoàn Vũ là cậu ấm giàu có hàng đầu, việc gì cũng dám làm, cũng có một nhóm người hết lòng vì anh ta.
Jack Chen suy đi nghĩ lại, cúi đầu thật sâu, khuỵu gối, nặng nề dập đầu xuống đất.
"Tôi sai rồi, xin lỗi!"
Jack Chen nghiến răng, kìm nén nỗi uất hận trong lòng: "Xin hãy nhận tôi làm học trò!"
Lý Thần khẽ liếc nhìn Jack Chen, nói với Hoắc Hoàn Vũ: "Tha cho anh ta, để cho anh ta đi đi".
“Anh không nhận học trò sao?”, Hoắc Hoàn Vũ cười hỏi, nghĩ muốn nhân cơ hội này khịa thêm vài câu nữa.
“Chuyện đó sau này hãy nói”, Lý Thần nheo mắt lại.
Jack Chen, cái khác không nói, nhưng năng lực chuyên môn thì thực sự là có, rất thích hợp để làm ứng cử viên vận hành doanh nghiệp của thành phố Hồng Kông dưới trướng anh sau khi anh rời khỏi Hồng Kông.
Chỉ là bây giờ, chưa phải lúc thích hợp để nói về điều đó.
“Được rồi, biến”, Hoắc Hoàn Vũ đá Jack Chen một cái: “Sau này nhớ cho kỹ vào, đừng có tí bản lĩnh đã khinh thường người khác!"